[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 7: Chương 7: Biết rõ là anh, lại phải làm bộ như không quen biết anh (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chú Đức cau mày, không có hỏi nhiều lập tức đi lấy thuốc, con gái bị thương ở mặt, đó chính là chuyện lớn.

Ông ấy lấy thuốc trị ngoại thương lại đây.

Cố Vãn thừa dịp ông ấy không chú ý, giấu đi một bình.

“Cô cả, có câu này, tôi vẫn luôn muốn nhắc nhở cô.” Chú Đức do dự một lát, nói: “Cô sắp phải gả cho cậu cả Mạnh, nhưng cô hai lại chọn thời gian này lôi kéo cô ra ngoài xem hoa đăng, lại đi cùng với cậu cả Mạnh trước cô, rất không ổn. Nếu như cô thật sự muốn sống tốt với cậu cả Mạnh thì sau khi gả qua nhất định cần phải để tâm nhiều hơn. Không phải tất cả mọi người trên đời này đều là người tốt đâu.”

Trong lòng Cố Vãn như bị dao đâm, ngay cả chưởng quầy già cũng nhìn ra quan hệ của Cố Vũ Đình và Mạnh Thư Hành không bình thường, buồn cười là kiếp trước cô vẫn luôn tin tưởng sự nhiệt tình trước mặt của Mạnh Thư dành cho cô.

“Chú Đức.” Cố Vãn nói: “Con biết chú thật sự nghĩ cho con, đêm nay con thấy một số chuyện, hiểu được lời chú nói là có ý gì, con sẽ cẩn thận.”

“Chỉ là, con muốn xin chú giúp đỡ một việc… Nếu ba hỏi tới, chú cứ nói hai tiếng trước con đến phòng khám, con sắp phải xuất giá rồi, lẻ loi một mình té xỉu ở bên ngoài như vậy. Tuy cũng không ai thấy, nhưng nếu như bị truyền ra ngoài, dù sao cũng không tốt cho thanh danh của con. Đêm nay con ngủ ở phòng khám có được không?”

Cô biết chưởng quầy đối với cô rất tốt, lúc trước cô ở nhà họ Hoắc không nơi nương tựa, chính chưởng quầy già đã nhờ người mang cho cô một ít tiền, sau này bị Cố Vũ Đình phát hiện, thế mà đẩy chưởng quầy già vào trong hồ chết chìm.

Nhưng cô lại không thể nói toàn bộ sự thật với chưởng quầy già, để tránh cho liên lụy đến chú ấy.

Chú Đức không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

Thỉnh thoảng cô cả cũng sẽ ở lại phòng khám, chưởng quầy cũng biết.

Cố Vãn xử lý vết thương trên trán mình xong, lại lấy ra quần áo mình để ở nơi này, sau khi thay xong thì đối luôn bộ đồ rách nát kia đi để tránh cho người khác mượn cớ. Sau đó yên tĩnh chờ chưởng quầy già đóng cửa phòng khám trở về nghỉ ngơi, cô mới tắt đèn trong phòng, lặng lẽ rời khỏi phòng khám, thẳng đến kia khách sạn.

Trong khách sạn, Hoắc Tây Châu rất nhiều lần muốn rời đi.

Thời gian Cố Vãn rời đi quá dài, khiến anh không tránh khỏi hoài nghi được.

… Người phụ nữ kia chạy trốn, hay là bán đứng anh rồi?

Nếu như chạy trốn, vậy thì không sao, cũng chỉ là người phụ nữ bình thường nhát gan.

Nhưng nếu như sau khi cô rời khỏi đây biết những người tìm anh đó là những tên cao to, sợ hãi, tố giác anh, vậy thì anh gặp nguy hiểm.

Ông cụ muốn đem trong quyền hành trong quân đội giao cho anh, cả đường anh trở về đều bị đuổi giết. Bây giờ đã tới Giang Thành, anh cả anh ba không muốn để anh còn sống về gặp ông cụ, nếu ngày mai đại thọ của ông cụ anh không xuất hiện thì âm mưu của bọn họ sẽ thành công hơn phân nửa… Nghĩ đến như vậy, khả năng ở lại sẽ gặp phải nguy hiểm đương nhiên so với rời đi còn nhiều hơn.

Nhưng không biết vì sao, anh hết lần này tới lần khác quay trở lại, anh muốn tin tưởng Cố Vãn, có lẽ là bởi vì đôi mắt cô trong veo nhìn anh nói, cô vẫn luôn đợi người tên là Hoắc Tây Châu sao?

Cậu tư Giang Thành, Tây Châu của nhà họ Hoắc, còn không phải là anh sao!

Anh cứu nhiều người, không biết cô nói tới ông già kia là ai, chỉ là cô nói anh thiết cốt nhu tình nữa đấy.

Văn hóa của anh đương nhiên không thấp, biết thiết cốt nhu tình này với tình yêu nam nữ có chút quan hệ, dùng ở trên người anh thật sự có hơi không hợp, chỉ là nói ra từ trong miệng cô thế nhưng lại khiến anh cảm thấy rất êm tai…

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Bước chân nhẹ nhàng, tiếng động rất nhỏ, người phụ nữ kia đã trở lại?

Sắc mặt Hoắc Tây Châu thu lại, di chuyển đến phía sau cửa, nắm chặt súng trong tay.

“Két”

Cửa mở ra, Cố Vãn vừa mới bước vào đã bị họng súng chĩa vào đầu, cô lập tức nói: “Anh à, là tôi.”

“Sau lại đi lâu thế.” Hoắc Tây Châu rút súng lại, khập khiễng bước tới hai bước thò đầu ra cửa nhìn tình hình bên ngoài sau đó mới lùi về đóng cửa lại.

“Anh à, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, tôi tốt bụng cứu anh nhưng dù sao cũng phải đảm bảo tôi sẽ không vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống và thanh danh của tôi chứ?” Cố Vãn nghe ra trong lời nói của Hoắc Tây Châu có ý trách móc thì buồn bực giải thích.

Lúc cô quay đầu lại thì Hoắc Tây Châu mới phát hiện trên đầu cô đang quấn băng gạc.

“Sao đầu lại bị thương?” Hoắc Tây Châu hỏi.

Nếu là trước đây thì người khác bị thương thì liên quan gì đến anh chứ, nhưng người phụ nữ này lại là ngoại lệ.

“Tự tôi đập!” Cố Vãn trả lời: “Nếu không anh nghĩ tôi làm thế nào để đi mua thuốc mà người ta không ngờ đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.