Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phật tổ cảm động và tiếc thương trước lòng thành của bà cụ Hoắc để bà cả thuận lợi sinh ra cậu tư. Mặc dù lúc mới sinh cân nặng hơi nhẹ, nhưng sức khỏe khỏe mạnh, sau đó nhanh chóng phát triển như những đứa trẻ bình thường khác.
Sau này càng ngày càng thông minh lanh lợi...Không nói dối bà cụ Hoắc, lúc nãy cháu nhìn thấy người đứng ở trong đám đông, lại nghĩ tới chuyện dùng máu viết kinh Phật, mới nghĩ ra cách để cứu Mạnh Thư Hành và Cố Vũ Đình, cũng như tự gỡ tội cho bản thân.
Dùng máu chép kinh Phật là thành ý thật lòng của cháu, hơn nữa nhất định sẽ làm được, nhưng mà lợi dụng chuyện bà cụ Hoắc từng làm để giành được sự yêu thích và giúp đỡ của người, đấy là sai lầm lớn nhất của Cố Vãn!”
“Nếu đã thành công, tại sao cháu lại nói ra?” Trong mắt bà cụ Hoắc không hề lộ ra vẻ kinh ngạc, rõ ràng hoàn toàn biết trước việc mờ ám lần này Cố Vãn đã làm.
Cố Vãn trả lời: “Không có chuyện gì có thể qua mắt được bà cụ Hoắc, chút thủ đoạn nhỏ của Cố Vãn, sao có thể thành công che giấu bà ạ?”
Bà cụ Hoắc im lặng, một lát sau mới nói: “Cố Vãn, cháu rất thông minh cũng có suy nghĩ của chính mình. Mấy năm nay, nhà họ Cố đã mai một cháu rồi.”
Còn nói tiếp: “Bà không thích trong nhà có người giở thủ đoạn, hôm nay cháu lợi dụng bà, cháu quỳ một cái, chuyện này xem như kết thúc. Dù sự việc này trôi qua, cháu sống ở nhà họ Cố cũng chẳng dễ dàng gì, sau này gả cho Tây Châu, bà và Chỉ Lan chỉ mong hai đứa sống hạnh phúc. Cháu đứng lên đi, có thể khỏi chép kinh bằng máu, sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Dạ!” Cố Vãn đứng lên.
Trong lòng cô hiểu rõ, bà cụ Hoắc nói là “có thể khỏi” chứ không phải là “không cần”, vì thế cuốn kinh bằng máu kia cô vẫn phải chép.
“Cháu đến tham gia tiệc mừng thọ của Tổng tư lệnh, tại sao lại xuất hiện ở chỗ vắng vẻ thế?” Bà cụ Hoắc như vô tình hỏi một câu như vậy.
Cố Vãn trả lời không chút do dự: “Là Mạnh Vân Tích và Cố Vũ Đình nói muốn dẫn cháu đi gặp Mạnh Thư Hành. Ai ngờ họ lại cố tình đưa cháu đến khu rừng đá, cháu ở trong đó tìm đường rất lâu mới ra ngoài được.”
Hoắc Đình thích sưu tầm những viên đá lạ, còn thích những viên đá lớn chất thành đống ở bãi đất trống cách con đường đó không xa, số lượng nhiều đến nỗi đã biến thành rừng đá, người không biết đường khó mà tìm đường ra ngoài. Kiếp trước, Hoắc Minh Hạo từng lợi dụng khu rừng đá này để hãm hại cô một lần, vì thế Cố Vãn biết rất rõ nơi này.
Trả lời như vậy, hoàn toàn không chê vào đâu được.
“Được rồi mẹ ơi, con thấy hôm nay cô bé này cũng sợ hãi đủ rồi. Bảo con bé ngồi đây nói mấy chuyện vô vị với chúng ta, chi bằng để nó đi tìm Tây Châu, chúng ta cùng đến chỗ Tổng tư lệnh xem thử. Nếu để ông nhà con một mình chủ trì dịp vui lớn thế này, đến lúc đó ông ấy kết hợp hôn lễ của Tây Châu và Vãn Vãn với nghi thức gia nhập quân đội thì không ổn chút nào đâu ạ.” Bạch Chỉ Lan nói với giọng điệu dịu dàng, uyển chuyển.
“Con nói đúng, lần trước bữa tiệc mừng trăm ngày của thằng năm suýt nữa bị nó làm hỏng. Chúng ta nên đi xem thử một chút.” Bà cụ Hoắc chống gậy đứng lên: “Cố Vãn à, cháu ra phía trước tìm Tây Châu đi. Bây giờ hôn sự của hai đứa vẫn chưa hoàn toàn quyết định, gặp mặt một hai lần cũng không sao. Chờ sau khi quyết định hôn sự, trước ngày cử hành hôn lễ thì không được gặp mặt.”