Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh kéo cô tới và ngồi xuống ghế sopha kiểu Tây, một tay nâng cằm cô lên, giống như ra lệnh: “Ngẩng đầu lên nào, để tôi xem vết máu bầm trên cổ cô.”
Cố Vãn chỉ có thể nghe theo, ngẩng đầu ngửa mặt lên, để lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh mịn màng.
Hoắc Tây Châu nhìn thoáng qua, nét mặt tối sầm. Anh vội vàng mở lọ thuốc kia ra, dùng ngón tay của mình bôi đều lên vết bầm trên cổ Cố Vãn.
Hơi đau, nhưng chút đau đớn này đã bị sự căng thẳng và bối rối của Cố Vãn thay thế.
Cô và anh cách nhau rất gần, vì để thấy rõ vết thương nằm ở đâu, anh còn cúi đầu xuống, hơi thở trong miệng phả vào cổ cô, kích thích khiến cơ thể cô run rẩy, mang theo cảm giác khác thường...Trước tình cảnh và động tác như vậy, cô không hồi hộp mới là lạ.
Trái tim cô đập rất nhanh, như thể một giây sau nó sẽ văng ra khỏi lồng ngực!
“Xong... xong chưa?” Một lúc lâu sau, Hoắc Tây Châu vẫn chưa thoa xong, Cố Vãn không nhịn được bèn hỏi một câu.
Hoắc Tây Châu hơi kinh ngạc rút ngón tay mình về, thật ra thì đã thoa xong từ lâu rồi. Nhưng khi anh vuốt chiếc cổ mịn màng của cô chỉ cảm thấy rất thoải mái, bèn vuốt thêm một lát.
Vốn định như vậy thôi, thế nhưng lúc ngẩng đầu lên lại thấy Cố Vãn nhắm chặt hai mắt, hai gò má ửng hồng, trong lúc bối rối căng thẳng còn mang theo dáng vẻ ngượng ngùng, đúng là hết sức quyến rũ.
Thế là, bàn tay rút về của anh duỗi ra sau chống lên lưng ghế sopha.
Lần đầu cũng thế, gần như bao bọc Cố Vãn trong ngực mình.
“Hình như cô trông… có vẻ luống cuống?”
Anh hỏi bằng giọng trầm thấp, hàm chứa ý gì đó không nói nên lời.
Cố Vãn mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh. Hoắc Tây Châu nhìn cô nở nụ cười, hiển nhiên không quá rõ ràng nhưng cũng đủ mê hoặc lòng người.
“Tôi...” Anh dựa sát vào gần cô, nhất thời hít vào đều là hơi thở của anh. Trong cảnh tượng im ắng xấu hổ như vậy chỉ có hai người họ, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, dù anh muốn làm gì đó với cô...
“Hai mắt cô cứ lấp lánh, gương mặt thì ửng đỏ, cô đang chờ mong xảy ra chuyện gì đó với tôi ư?” Giọng nói của anh lại vang lên, Hoắc Tây Châu dựa sát thêm một chút nữa, gần như dán chặt vào cơ thể cô…
Hai mắt Hoắc Tây Châu tối sầm: “Em gọi tôi là gì?”
“Cậu tư.”
“Còn nhớ tôi đã từng nói sao với em không?”
“Cái gì?”
“Cho phép em sau này gọi tôi là Tây Châu.” Hoắc Tây Châu nói xong, lại nhớ tới khi ở khách sạn Duyên Lai, cô bình tĩnh giúp anh xử ly vết thương do đạn bắn
Giọng điệu của anh càng thêm ôn hòa: “Hôn sự hôm nay của tôi và em sẽ nhanh chóng được quyết định. Tây Châu hoặc chồng, em chọn một cái trước đi?”
Chồng? Tạm thời cô chưa dám gọi ra miệng.
Vậy...
“Tây… Tây Châu.”
Anh không hài lòng lắm, bèn sửa lại: “Không phải là Tây Tây Châu, mà gọi là Tây Châu. Nếu em sửa họ của tôi lung tung, bà nội và mẹ sẽ dạy lại em đấy.”
“...Tây Châu.” Cố Vãn đành phải gọi tên anh lần nữa.
Tại sao trước đây cô chưa bao giờ phát hiện người đàn ông này ngay cả cách gọi tên cũng đều rối rắm như thế?
“Tên thân mật cũng gọi rồi, nếu không thưởng chút gì đó cho em thì ông đây có vẻ hẹp hòi!” Hoắc Tây Châu còn chưa nói dứt lời, đã cúi đầu xuống mạnh mẽ đặt lên môi Cố Vãn một nụ hôn.
Cảm xúc đầu tiên rất tốt, quả thật giống như trong tưởng tượng của anh...
Anh không nhịn được đè cô xuống ghế sopha, để nụ hôn càng thêm sâu hơn.
Cố Vãn mở to hai mắt, hoàn toàn không ngờ rằng Hoắc Tây Châu sẽ hôn cô thật, hơn nữa nụ hôn còn mang theo sự dịu dàng khiến người khác chìm đắm.