[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 17: Chương 17: Không thể quên mối thù sâu như biển (`)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cố Vãn mở ngăn kéo lấy cồn để ở trong đó ra rồi trực tiếp lau lên vết thương của mình. Đây là cách làm sạch vết thương ngoài da nhanh nhất cũng như là giảm khả năng bị nhiễm trùng. Ban đầu sẽ cảm thấy rất đau nhưng chịu được là ổn rồi.

Con người ấy mà, phải nhẫn tâm mới mình trước thì mới có thể nhẫn tâm đối phó với người khác được.

Cho đến khi cô rửa vết thương đến trắng bệch cả ra, chỉ rỉ ra một chút máu thì Cố Vãn mới ngừng lại. Sau đó cô bôi thuốc tây có hiệu quả cao nhất lên vết thương trên trán mình rồi sau đó cô lại băng bó vết thương của mình lại bằng vải trắng một lần nữa.

Đợi một lúc vết thương kia cũng đã đỡ hơn một chút. Cô trang điểm một chút là đã có thể che đi vết thương này rồi. Thế nhưng mang vết thương này tới bữa tiệc của nhà họ Hoắc cô sẽ chọn một thời điểm thích hợp để lộ nó ra. Nếu không sao cô có thể tìm lại sự trong sạch cho mình trong chuyện tối ngày hôm qua được chứ?

Cố Vãn vừa mới băng bó cẩn thận xong thì ngoài cửa cũng vang lên giọng nói của Cố Vũ Đình: “Cố Vãn, đồ lăng loàn không biết xấu hổ nhà chị mau cút ra đây cho tôi.”

Cố Vãn nheo mắt lại, tiện tay cầm bọc thuốc và mấy cây kim bạc, sau đó chu môi huýt sáo một tiếng.

Đột nhiên, một con rắn nhỏ dài màu xanh biếc bò ra từ bồn hoa bên cạnh, thuận thế bò qua cánh tay Cố Vãn duỗi ra rồi quấn chặt trên đó.

Đây là con rắn độc mà cô nuôi dưỡng, cũng là chỗ dựa lớn nhất giúp cô sống sót trước sự bóc lột và tính toán của Khương Thư Mỹ và Cố Vũ Đình. Cô cho con rắn ăn một chút, kế đó đi ra ngoài.

Cô vạch trần Khương Thư Mỹ và Cố Vũ Đình, còn tính kế hai người họ. Cố Vũ Đình đến tìm cô gây phiền phức là chuyện hết sức bình thường.

Cũng là lúc nên để Cố Vũ Đình biết rõ Cố Vãn cô không phải là người dễ ức hiếp!

“Cố Vãn! Tôi thực sự không nhìn ra lòng dạ chị lại thâm hiểm như vậy, dám ăn nói bậy bạ ở trước mặt cha. Chị nói xem, chị đến nhà họ Hoắc rốt cuộc muốn làm gì?” Cố Vũ Đình hùng hổ xông vào, nhưng chỉ đứng ở trong sân chứ không dám vọt tới trước mặt Cố Vãn.

Hình như cô ta mới nghe Cố Vãn huýt sáo gọi rắn đấy.

“Cô đến nhanh nhỉ?” Cố Vãn đứng ở dưới mái hiên, nhìn vài bà giúp việc có dáng người to con ở sau lưng Cố Vũ Đình, chẳng những không tỏ ra sợ hãi mà còn lạnh lùng nói: “Lòng dạ có thâm sâu hay không, đâu phải do người khác nói là được, những lời tôi nói trước mặt cha có gì sai, cô hỏi tôi muốn làm gì? Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi muốn mượn bữa tiệc ở nhà họ Hoắc để hỏi Mạnh Thư Hành xem có phải anh ta không thích tôi đúng không?”

“Chị bớt nói xạo đi!” Cố Vũ Đình hung dữ quát: “Trong lòng Thư Hành nghĩ về chị thế nào, chẳng phải tối qua chị đã nghe rất rõ rồi sao? Còn muốn hỏi điều gì nữa? Tôi thấy rõ ràng chị đang có âm mưu khác.”

“Haiz.” Cố Vãn thở dài: “Cảm giác bị người khác hiểu lầm thật không dễ chịu chút nào. Thế nhưng Cố Vũ Đình à, lúc này chuyện tôi muốn làm chính là giúp cô kết hôn với Mạnh Thư Hành.” Giúp cô kết hôn với tên đàn ông cặn bã, sau đó tiễn hai người cùng nhau xuống địa ngục!

“Chẳng giấu gì cô, tối qua nhìn thấy hai người làm chuyện đó, tôi thực sự rất sốc. Tôi không thông minh, cũng không có mẹ giúp đỡ, ai biết gả vào nhà họ Mạnh có bị người nhà họ coi thường không? Vốn dĩ, nếu Mạnh Thư Hành có chút tình cảm với tôi, cuộc sống của tôi có thể thoải mái hơn, nhưng người anh ta thích lại là cô. Vậy thì với tôi mà nói, ở lại nhà họ Cố hay đến nhà họ Mạnh có gì khác nhau chứ?”

Giọng nói của Cố Vãn rất dịu dàng, chứa đựng sự mê hoặc không nói nên lời: “Tuy nhiên cô thì khác, nếu cô có thể gả vào nhà họ Mạnh, phía sau còn có nhà họ Cố chống lưng. Đến lúc đó, dù trong lòng ông cụ Mạnh có chút không vui, nhìn thấy tình cảm giữa cô và Mạnh Thư Hành, chắc sẽ chấp nhận thôi....Cho nên, cô không muốn đánh cược một lần vì hạnh phúc cả đời mình sao?”

Cố Vũ Đình sững sờ, hơi do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.