Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Bà nội, không giấu gì bà, từ đầu cháu đã nhìn trúng cô cả nhà họ Cố, ai ngờ sau khi nghe ngóng mới biết từ nay trở đi cô ấy sẽ phải lập gia đình. Bà nói xem tại sao người con gái tốt trên đời này cứ không phải đã đã trở thành vợ người ta thì cũng sắp trở vợ người ta? Nhưng hôm nay cháu phải cảm ơn người nhà họ Mạnh có mắt như mù, bỏ qua một cô con dâu đáng yêu như vậy, thế là lợi cho con rồi.”
“Bà nội, mẹ, vừa rồi hai người không thấy, lúc Vãn Vãn bị tên sát thủ kia cưỡng ép đưa đi mà vẫn rất trấn định. Cuối cùng con nháy mắt với cô ấy, cô ấy lập tức hiểu ý con, phối hợp với con bắn chết tên sát thủ kia!”
“Chỉ Lan, bà xem, khó lắm thằng oắt này mới vừa ý một cô gái, còn nói giúp cô gái này nhiều như vậy. Cô con dâu này của bà còn chưa vào cửa nhà họ Hoắc đã giúp chúng ta giải quyết xong một vấn đề khó khăn không nhỏ, cái gì mà số mệnh không tốt, đây là số vượng phu vượng gia môn!” Ông cụ kéo tay bà cả, cười hết sức hài lòng.
Bà cả chỉ sinh một mình Hoắc Tây Châu, con dâu của bà chỉ có thể là vợ Hoắc Tây Châu, nhưng Hoắc Tây Châu là ai? Đó là người thừa kế nhà họ Hoắc, là Thiếu soái mười sáu tỉnh phía nam!
Dĩ nhiên là nhà họ Hoắc cũng muốn Cố Vãn làm vợ cả Thiếu soái nhà họ Hoắc, mà không phải vợ lẽ.
Phút chốc những người cảm thấy Cố Vãn chỉ có thể cô độc cả đời giờ lại cảm thấy Cố Vãn thực sự quá may mắn.
Còn những cô con gái nhà giàu kia vừa ao ước vừa ghen ghét Cố Vãn, thì ra thổ lộ một cái là có thể trở thành vợ Thiếu soái nhà họ Hoắc, sao bọn họ lại không thổ lộ với Thiếu soái trước Cố Vãn nhỉ?
Cũng may Mạnh Vân Tích đã bị đuổi ra ngoài, bằng không thì chính tai nghe thấy Hoắc Tây Châu muốn cưới Cố Vãn làm vợ, cô ta còn không tức đến nỗi ngất xỉu hay sao?
Nói dứt lời, tầm mắt của ông ấy rơi vào trên người Cố Hải Sơn. Hoắc Đình không cười nữa, lúc này mới nói với ông ta: “Ông Cố à, ông nên cảm ơn vì mình vẫn còn một đứa con gái tốt!”
Cố Hải Sơn vội vã dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, khom lưng đáp: “Vâng! Tổng tư lệnh nói rất đúng! Sau này tôi nhất định sẽ đối xử với con bé thật tốt!”
“Sau này thì không cần, chờ Cố Vãn gả vào nhà họ Hoắc, người nhà chúng tôi tự đối xử tốt với con bé. Tuy nhiên nếu con bé còn thừa nhận mình là con gái nhà họ Cố, ông hãy bàn chuyện cưới hỏi với bổn tư lệnh một chút!”
Cố Hải Sơn đành phải nơm nớp lo sợ đi theo Hoắc Đình.
Bà cả Bạch Chỉ Lan bước đến, nói với Cố Vãn bằng giọng điệu ôn hòa: “Bị dọa rồi hả?”
Cố Vãn lắc đầu: “Luôn có nhiều chuyện tốt hơn chuyện xấu.”
“Trên trán con vẫn còn chảy máu, theo bác đến chỗ bà cụ để băng bó được chứ? Bác và bà cụ có vài lời muốn hỏi con.”
“Vậy con cũng đi.” Hoắc Tây Châu xúm lại: “Đây là người phụ nữ con muốn kết hôn, hai người định hỏi gì trước thế?”
“Con đi chào hỏi khách khứa với anh trai đi!” Bạch Chỉ Lan nói: “Yên tâm, mẹ và bà nội sẽ không làm gì vợ con đâu.”
Hoắc Tây Châu đành phải đứng im tại chỗ, nhìn Cố Vãn đi theo Bạch Chỉ Lan và bà cụ Hoắc.
Anh chợt bắt đầu thấy lo lắng cho Cố Vãn...Tính tình mẹ rất điềm đạm, bình thường sẽ không gây khó dễ với cô, nhưng bà nội là người khôn khéo. Nếu hỏi ra biết Cố Vãn cố ý để bị bắt, sau này sẽ bất lợi với cô, hy vọng người phụ nữ này đừng ngu ngốc khai ra điều đó...