Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lên lầu, trước tiên Mai Ngọc giúp Tần Du đặt đồ vật xuống, đem tờ giấy ghi chép số điện thoại đưa cho cô, sau đó lại dẫn cô đi tìm điện thoại công cộng .
Tần Du nhìn vào điện thoại quay số, quay sới dựa theo tờ giấy, khi cuộc gọi được kết nối, một giọng nam mang theo khẩu âm Trung Quốc kiểu Anh ngữ: “Chào cô, cửa hàng tây Minh Thái, Charlies Hà.”
Tần Du không quan tâm anh ta là người Trung Quốc hay là người phương Tây, người ta dùng cái thể loại ngôn ngữ gì, cô liền dùng ngôn ngữ đấy: “Tôi là Tần Du, sáng nay tôi đã ứng tuyển vào vị trí phiên dịch tài liệu trong công ty của anh.”
“Tần tiểu thư, tôi đã xem sơ yếu lý lịch của cô, tôi rất ngạc nhiên là cô không chỉ viết hay mà nói cũng rất giỏi.” Đầu dây bên kia chuyển sang tiếng Trung, “Không biết buổi chiều cô có rảnh đến công ty tôi để phỏng vấn hay không, sau khi cô đến thì trực tiếp tìm tôi, tôi là giám đốc bộ phận bất động sản, Charles Hà.”
“Được. Hà tiên sinh ngài xem khi nào có thời gian rảnh?” Mặc dù Tần Du có chút kinh ngạc, tại sao giám sát bộ phận tuyển dụng lại trực tiếp gọi điện thoại cho cô mà không phải bộ phận nhân sự thông báo cho cô, thế nhưng cách xa nhau trăm năm, có lẽ bây giờ không được chuẩn như trong tương lai nhỉ?
“Hai giờ chiều, cô thấy sao?”
“Được. Chút nữa gặp!”
“Được.”
Cúp điện thoại xong, Tần Du cầm tờ báo lên lại liếc mắt nhìn thông báo tuyển dụng, không phải đại diện bộ máy móc dệt thông báo tuyển dụng sao? Vậy sao lại để cô đi tới bộ phận bất động sản?
Tần Du tự nói với mình trăm năm trước không quen thuộc với công ty có vốn đầu tư nước ngoài, cho nên cũng không cần phải suy nghĩ nhiều.
Hai giờ chiều Tần Du đến cửa hàng tây Minh Thái như đã hẹn, báo tên, liền có một nhân viên tới dẫn cô lên lầu hai.
Đi ở trong hành lang hẹp dài, hai bên văn phòng đều treo một bảng tên ở bên cạnh, phòng tài vụ có một cánh cửa mở, bên trong còn có một hàng rào sắt, trong hàng rào sắt đặt một quầy đứng. Vào những năm này các xí nghiệp lớn vẫn giữ rất nhiều tiền mặt, cho nên cần phải có đề phòng nghiêm ngặt trong phòng tài vụ như vậy.
Lại đi đến bên tay trái phía trước chính là bộ phận bất động sản, lần đầu tiên Tần Du nhìn thấy văn phòng cửa hàng đồ tây từ hai mươi ba mươi năm trước, ngoại trừ màu sắc có vẻ trầm trầm, không có vị trí ghế ngồi với máy tính ra, thì những cái khác cũng không khác mấy.
Nhân viên kia dẫn cô đi vào văn phòng, đến bên trong một văn phòng riêng, anh ta mở cửa: “Anh Hà, anh có hẹn cô Tần tới phỏng vấn, cô ấy đã đến rồi.”
Bên trong có một người đàn ông mặc đồ tây với bộ râu mép đứng lên: “Bảo cô Tần vào đây.”
Tần Du đi vào, buổi chiều cô đã thay sang một bộ sườn xám ca rô thanh lịch, cả người trông có vẻ dịu dàng thanh lịch.
“Cô Tần, mời ngồi!” Người đàn ông ngồi xuống: “Vừa rồi đã trao đổi trong điện thoại, trình độ tiếng Anh của cô Tần vô cùng tốt. Phần này đã không có vấn đề gì nữa. Cho nên cô trúng tuyển rồi.”
Cái này? Nói đùa cái gì vậy? Cho dù trăm năm trước không chính quy, cũng không có khả năng không chính quy như vậy chứ?
Có chuyện này ắt sẽ có quỷ, chẳng lẽ cô tiến vào công ty bán hàng đa cấp thời dân quốc? Kiếp trước có mấy công ty bán hàng đa cấp cũng là gộp thành công ty tài chính lớn, Tần Du hỏi: “Anh Hà, tôi muốn hỏi một chút về công việc phiên dịch tài liệu ở bộ phận đại lý máy dệt, nội dung cụ thể của công việc là cái gì?”
Chỉ có thể ổn định trước, rồi rời khỏi sau.