[Dân Quốc] Xuyên Thành Người Xưa Nguyên Phối

Chương 42: Chương 42: Đề nghị (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tần Du rời khỏi cửa lớn Minh Thái, thở ra một hơi, gặp phải loại chuyện này thật làm cho người ta khó chịu, thấy bên cạnh có quán cà phê, biển hiệu phía trên viết “Hôm nay có bánh ngọt nước Pháp”, đi ăn chút đồ ngọt cho bớt giận?

Tần Du đi vào quán cà phê này, sau khi đi vào phát hiện rất đúng ý. Quán cà phê này còn rất cách điệu, ngoại trừ chỗ ngồi bên trong, lại còn có một chỗ ngồi ở vườn hoa ngoài trời.

Tần Du đi vào vườn hoa, trong ngày xuân, trên hàng rào vườn hoa có đầy cây hoa hồng leo, khi đi qua còn có thể ngửi thấy mùi thơm ngát nhè nhẹ.

Tần Du tìm một chỗ ngồi ngoài trời, lấy thực đơn, gọi một tách cà phê, một miếng bánh ngọt, tiện tay cầm một tờ báo tiếng Anh.

Nội dung của tờ báo tiếng Anh, có rất nhiều tin thời sự quốc tế, còn có một ít thông báo.

A! Thông báo tuyển dụng của cửa hàng tây Minh Thái chiếm rất lớn, tòa nhà làm việc trang trí của Minh Thái đã xây dựng rất nhiều năm, tại sao lại thông báo tuyển dụng nhiều vị trí công việc như thế?

Có thông báo tuyển dụng quản lý bộ phận, cũng có thông báo tuyển dụng nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp, ví dụ như làm giá thành, dự toán, còn thông báo tuyển dụng phiên dịch tiếng Anh, tiếng Đức, thích hợp thì rất thích hợp, chỉ là nhà này đã không có duyên với cô, quá ghê tởm. Cô tiếp tục nhìn xuống, tìm cơ hội khác.

Tần Du đang xem báo, ba người ở bàn bên cạnh đi đến đây, có một người phụ nữ, và hai người đàn ông, một người đàn ông nói tiếng Đức, người đàn ông còn lại thì đi phiên dịch cho người phụ nữ kia, chỉ là có hơi ông nói gà bà nói vịt, phiên dịch cũng không rõ ràng lắm.

Không may là, Tần Du nghe thấy tin tức bên trong, bọn họ là người của cửa hàng Minh Thái, xem ra người phụ nữ kia có vị trí khá cao, người đàn ông nói tiếng Đức kia chắc là người của một nhà máy sản xuất in và nhuộm, cửa hàng tây Minh Thái là bên đại lý của bọn họ ở Trung Quốc.

Người đàn ông nói tiếng Đức kia đã sắp vội muốn chết, nhưng người đàn ông còn lại chỉ có thể phiên dịch một phần lời ông ấy nói, hoàn toàn không thể phiên dịch ra được đặc điểm in lên vải của nhà máy bọn họ.

Nghe đến đó, Tần Du quay đầu theo chân bọn họ dùng tiếng Anh nói: “Anh ấy nói trục lăn máy in vải nhà bọn họ điều chỉnh vô cùng đơn giản, còn tiết kiệm thuốc nhuộm...”

Cô nói xong, lại dùng tiếng Đức nói lại lời cô vừa phiên dịch một lượt, hỏi anh ấy: “Tôi có quên gì, hoặc là hiểu sai chỗ nào hay không?”

Người đàn ông nói tiếng Đức kia vô cùng vui mừng: “Đại khái không sai, tôi còn muốn bổ sung cuộn đồng với cuộn in lên vải trong lúc điều chế…”

Tần Du nói lại lời mà anh ấy muốn bổ sung, nhưng xem ra hai người có vẻ như không hiểu lắm, Tần Du hỏi người nước Đức kia: “Anh có thể lấy một tờ giấy ra vẽ lại nó hay không?”

“Tiểu thư, cô có thể ngồi xuống đây không?” Người phụ nữ kia ngoắc ngoắc.

Tần Du đưa tay lấy bánh ngọt với cà phê của mình qua, nhân viên phục vụ lập tức đi qua hỗ trợ, bưng qua cho cô.

Tần Du ngồi xuống, nhân viên phục vụ lại cầm giấy bút qua, người đàn ông nước Đức kia dùng bút vẽ nguyên lý máy in với đặc điểm của sản phẩm bên bọn họ, với điểm đặc biệt của thiết bị bên bọn họ ra.

Tình huống này Tần Du thật sự rất quen thuộc, kiếp trước lúc cô mới bắt đầu tiến hành hùn vốn vào nhà máy ô tô Trung Đức, đã gặp phải chuyện này, bởi vì tất cả thiết kế phải được bên nước Đức xét duyệt, mà bọn họ còn có đoàn đội bên Bắc Mỹ, lúc họp, người nước Đức biết cô biết tiếng Đức, liền dùng tiếng Đức nói với cô, người nước Mĩ lại nói tiếng Anh với cô, còn có cả đồng nghiệp Trung Quốc nói chuyện, một khi sốt ruột sẽ nói tiếng Trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.