[Dân Quốc] Xuyên Thành Người Xưa Nguyên Phối

Chương 46: Chương 46: Nhậm chức (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vừa đi tới cửa phòng, đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong: “Madam, rõ ràng ngài không thích hợp quản lý công ty nước ngoài, hiện tại công ty đã loạn lên rồi, ngài nên bàn giao lại vị trí giám đốc công ty, hằng năm tôi sẽ chia thật nhiều lợi nhuận cho ngài.”

“ Không phải tình hình bây giờ là chính tay anh gây ra sao?” Phu nhân Smith chất vấn.

“ Ngài căn bản không hiểu tất cả tình hình Trung Quốc, Trung Quốc vô cùng phức tạp cùng hỗn loạn, hỗn chiến nhiều năm của quân đội, cả các mối quan hệ phức tạp cùng quan thuế…”

Bob dẫn Tần Du tới cửa: “ Phu nhân, Yolandan đến rồi.”

Phu nhân Smith nhìn mọi người đang ngồi: “ Thưa các vị, chúng ta hãy dừng lại một chút.”

Bên trong có bảy người nước ngoài và ba người Trung Quốc đều đồng loạt nhìn cô gái trẻ người Trung Quốc bước vào.

Phu nhân Smith đứng bên cạnh Tần Du: “Để tôi giới thiệu một chút, thành viên mới của công ty chúng ta Yolandan Tần. Cô ấy sẽ là trợ lý giám đốc bộ phận đại lý máy dệt, cô ấy sẽ hỗ trợ Bob quản lý bộ phận đại lý máy dệt.”

“Madam, bà đang nói đùa sao. Một cô gái trẻ như vậy mà làm quản lý cả bộ phận đại lý máy dệt, đây là để một con vịt quản lý cả một đàn thiên nga hay sao?” Một vị râu quai nón người Anh nói.

Giờ phút này ánh mắt của Tần Du cùng Charles Hà chạm nhau, cô cười sâu xa. Charles không nghĩ tới, anh ta vẫn luôn cho là không thể nào có chuyện đó nhưng giờ lại trở thành sự thật một cách thần kỳ.

Phu nhân Smith nói với vị râu quai nón người Anh kia: “Henry, xin anh hãy chú ý chọn từ mà nói, hiện tại tôi là giám đốc công ty. Tôi có quyền tuyển một quản lý cấp trung.”

Thì ra đây chính là Henry ư? Tần Du nở một nụ cười nhạt, nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng dán mắt lên khuôn mặt Henry: “Henry tiên sinh, cổ ngữ Trung Quốc có câu “là lừa hay là ngựa thì cứ dắt ra ngoài là biết. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tại sao ngài lại biết tôi là một con vịt? Tại sao tôi không thể là một con thiên nga dẫn đường tốt?”

Henry vẫn luôn cho rằng những phụ nữ tóc vàng có ngũ quan góc cạnh mới là đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta phải thừa nhận người phụ nữ Trung Quốc như Tần Du cũng rất đẹp, biểu cảm khi cô nói chuyện trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên người còn tản mác một loại khí chất quý tộc của quốc gia bọn họ.

Tần Du mang theo nụ cười ngồi xuống chiếc ghế trống, nhìn thẳng vào Henry. Henry bị ánh mắt khiêu khích của cô chọc giận: “Vị tiểu thư này, điều gì khiến cô tự tin là mình có thể quản lý tốt một bộ phận chuyên môn như vậy?”

Tần Du dựa vào lưng ghế, tràn đầy tự tin, nhẹ giọng nói: “Thiên phú.”

Câu trả lời gần như cuồng vọng của người phụ nữ người Trung Quốc này khiến anh ta tức giận đến suýt nữa đánh rơi tẩu thuốc: “Thiên phú gì? Hát hay nhảy?”

“Ca hát hay nhảy múa cũng chỉ có thể coi là sở thích, trên phương diện lãnh đạo, chúng ta hãy để thời gian trả lời cho mọi nghi vấn này của ngài. Chúng ta đừng làm lãng phí thời gian của mọi người được không?”

Phu nhân Smith nghe Tần Du nói như vậy, quay sang mọi người: “Yolanda, cô hãy giới thiệu một chút về mình và làm quen cùng toàn thể các thành viên trong công ty.”

Sau khi Tần Du giới thiệu bản thân với toàn bộ thành viên, phu nhân Smith tiếp tục cuộc họp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.