Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bọn họ tiến hành sao chép thông qua việc tháo dỡ máy may của Prades, hiện tại thợ lão luyện trong xưởng đang sửa chữa cho một nhà máy sợi, mà hai người Anh này trước đây cũng được một nhà máy kéo sợi ở Thanh Đảo thuê về làm công việc sửa chữa. Cùng với một sinh viên tốt nghiệp chính quy chuyên ngành máy móc như anh, kết hợp lại với nhau, từ từ tiến lên phía trước.
Bạn bè và người nhà đều nói anh cố chấp, không nên xuống xưởng, không đi quan tâm quá nhiều đến chi tiết, mà phải học được cách quản người. Người nhà đều nói nếu anh không được thì thôi.
Chỉ mỗi cha là ủng hộ anh: “Ngành công nghiệp nặng là nền móng của đất nước, dù là người Tây Dương hay người Đông Dương đều phải dựa vào nó để phát triển, có lỗ vốn cũng phải làm.”
Tổ tiên nhà họ Phó dựa vào việc buôn bán thuốc Trung y, sau này làm ngân hàng tư nhân. Hơn mười năm trước, khi tất cả mọi người đều cười nhạo ba anh vì ông mua mảnh đất ở Tô Châu Hà Bắc, họ cho rằng làm như vậy ném tiền xuống sông Hoàng Phổ. Chưa được bao lâu thì đất lên giá, cha anh bán nó đi để mua một công ty tàu thủy ở nước Anh, bắt đầu việc làm ăn trên biển.
Tuy cha anh vẫn luôn từ chối lời mời của chính phủ quốc dân về việc đảm nhiệm chức vụ giám đốc của ngân hàng Nhậm Quốc Hữu, ông ấy không muốn có mối liên hệ quá sâu với chính phủ. Nhưng dựa vào quy mô lúc đó của nhà họ Phó, cũng có sức ảnh hưởng trong giới thương nghiệp.
Mọi người đều tưởng rằng thiếu gia duy nhất của nhà họ Phó học thành tài trở về nhất định sẽ có sự nghiệp phát triển ở giới ngân hàng hoặc là lĩnh vực tàu thủy, nhưng không ngờ rằng anh lại đâm đầu vào xưởng máy móc lỗ vốn này.
Hai kỹ sư đã trở về phòng thay quần áo, Phó Gia Thụ và thợ quản lý kỹ thuật đang ở dưới lầu đợi hai người cùng đi ăn cơm.
Anh và người thợ đang ngồi ở đại sảnh nói chuyện, nhưng trong đầu vẫn luẩn quẩn vấn đề chiều nay.
“Thiếu gia, có một số tiền là để người Nhật Bản và người Anh kiếm, chúng ta thật sự rất khó làm được.”
“Sư phụ Trương, nếu ngay cả anh cũng nhụt chí thì chúng ta thật sự rất khó vực dậy xưởng máy móc. Vẫn nên để cho chúng ta chút thời gian mới được.”
Ngày đầu tiên thành lập xưởng, sư phụ Trương rất hào hứng, ông ấy không giống với Phó Gia Thụ, vừa mới vào đây một năm mà vẫn còn nhiệt tình như vậy. Trong mắt nhiều người, nhị thiếu gia du học trở về, vẻ ngoài trông rất thông minh, nhưng thực tế lại chính là một tên ngốc.
Thực ra Phó Gia Thụ cũng biết những người kia nhìn mình thế nào, nhưng anh đã từng nhìn thấy xưởng máy móc lớn ở nước ngoài, biết được lịch sử cải cách công nghiệp, là một người thừa kế có tầm ảnh hưởng trong nước, sao anh lại không có ước mơ công ty hưng thịnh cho được?
Lúc này Phó Gia Thụ và sư phụ Trương đã không còn gì để nói nữa, anh thấy Mai Ngọc đi qua bèn nhớ đến vị thái thái của Tống Thư Ngạn, đúng lúc nhìn thấy nhân viên phục vụ Mai Ngọc kia, thuận tiện hỏi: “Mai Ngọc, Tần tiểu thư đã quen chưa?”
Nhị thiếu gia hỏi tới, Mai Ngọc mới nhớ ra, từ lúc sáng đi vào, vị tiểu thư kia chỉ gọi hai chai nước ngọt, rồi không thấy động tĩnh gì nữa: “Sau khi tiểu thư Tần gọi hai chai coca xong thì không ra khỏi phòng nữa.”
Phó Gia Thụ du học ở Mỹ nên cũng đã uống nước ngọt này, nhưng anh biết có rất ít người trong nước uống nó, dù cho quảng cáo có làm lớn thì số lượng tiêu thụ cũng vô cùng đáng thương.
Ở đây là tô giới công cộng của Anh Mỹ, nên có rất nhiều người Mỹ, nhà hàng Tây ở khách sạn Vân Hải cũng tiếp đón không ít, cho nên có cung cấp loại thức uống này.