[Dân Quốc] Xuyên Thành Người Xưa Nguyên Phối

Chương 3: Chương 3: Xuyên không (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thiếu gia nhà họ Tống vừa trở về đã thấy khách mời đầy cả sảnh đường, trong nhà giăng đèn kết hoa, tiếng kèn vui nhộn vang lên, anh ta chưa hiểu gì cả đã bị đẩy đi thay quần áo, rồi đi ra bái đường thành thân.

Tân lang bất đắc dĩ bái đường, sau đó đưa tân nương đi vào động phòng.

Nến đỏ bập bùng cháy, tân nương đội khăn trùm đầu màu đỏ ngồi ở trên giường, chỉ chờ tân lang vén khăn trùm đầu lên, nhưng tân lang lại không bước vào phòng, Tần tiểu thư ngồi trơ cả đêm tân hôn, đến khi gà gáy, đôi tân lang tân nương mới thành thân chưa từng gặp mặt nhau một lần.

Sau đó nghe người ta nói, đêm hôm đó Đại thiếu gia và lão gia cãi nhau kịch liệt, lúc trước Đại thiếu gia từng viết thư về, nói bây giờ là thời đại mới, anh ta là không muốn cuộc hôn nhân theo kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Nhưng lão gia nói lời phải giữ lấy lời, chuyện hôn nhân đại sự phải theo lệnh của ba mẹ và người mai mối.

Lão gia có thể ép Đại thiếu gia thành thân, nhưng không thể ép Đại thiếu gia động phòng tân hôn, cuối cùng Đại thiếu gia bỏ đi Thượng Hải ngay trong đêm.

Tần tiểu thư chỉ có thể một mình kính trà cho cha mẹ chồng, thành Đại thiếu phu nhân nhà họ Tống có tiếng mà không có miếng, sống cuộc sống không hạnh phúc.

Chỉ hai tháng sau, người bên Hồ Châu gửi điện báo tới, phu nhân bệnh nặng nguy kịch. Nhà họ Tống cử người đưa Tần tiểu thư về nhà mẹ để, mẹ Tần thấy con gái trở về một mình, trong lòng vô cùng lo lắng, nhiều lần hỏi tại sao con rể không tới? Tần tiểu thư đành phải nói chồng bận việc làm ăn, qua hai ngày nữa sẽ tới. Sau đó, cô gửi điện báo xin Tống Thư Ngạn tới Hồ Châu một chuyến, dù là giả vờ, nhưng ít nhất cũng phải để mẹ cô yên tâm ra đi.

Đáng tiếc, đến khi tắt thở, mẹ Tần cũng không gặp được người con rể này, không biết là vì bệnh tật mà mắt không thể khép lại được, hay là vì không thể yên tâm rời đi. Tóm lại là, Tần tiểu thư khóc lóc cầu xin đi cầu xin lại mẹ nhắm mắt, nhưng đến khi đậy nắp quan tài mẹ Tần cũng không nhắm mắt.

Vì chuyện mẹ chuẩn bị nhiều của hồi môn cho cô, nên cả gia đình bác cả tổ chức tang lễ cho mẹ Tần cực kỳ đơn giản, thấy chồng cô không đến, lại âm dương quái khí châm chọc cô.

Tần tiểu thư thủ tang ở nhà mẹ bảy bảy bốn mươi chín ngày, cuộc sống của cô ở nhà mẹ trong bốn mươi chín ngày này cực kỳ gian nan, cô cũng càng ngày càng lo lắng cho mình. Chồng không nguyện gặp mặt cô, cô còn có tương lai gì nữa?

Có lẽ là do cố gắng chống đỡ suốt nhiều ngày liền, cũng có thể là do buồn bã quá độ sau cái chết của mẹ, đêm trở về từ nhà mẹ đẻ, Tần tiểu thư lên cơn sốt cao, rồi Tần Du xuyên không tới.

Tần Du cũng không thể nói gì với tình cảnh Tần tiểu thư gặp phải, chỉ có thể nói là thời đại tạo thành bi kịch.

Tần Du thử qua mấy chiếc váy, vừa thay lại bộ trang phục cũ quy củ kia vào, người hầu đi từ bên ngoài vào thông báo: “Thiếu phu nhân, Đại phu nhân mời cô qua.”

“ Được! Tôi sẽ lập tức tới ngay!”

Tần Du đi xuyên qua Nguyệt Môn rời khỏi sân viện mình, đi tới nhà chính nơi Đại phu nhân ở, căn nhà của nhà họ Tống có sáu mươi bảy mươi năm lịch sử, đời trước Tần Du từng đi thăm quan căn nhà có trăm lịch sử như kiểu này, không khỏi thán phục trước sự xa hoa của nó. Các cửa sổ trên hành lang được chạm khắc bằng đá rất tinh xảo, Tần Du đang đứng thưởng thức những cánh cửa sổ, chợt nghe thấy tiếng của mấy người phụ nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.