Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tam Di Thái thấy cái kiểu cẩn thận dè dặt này của Nhị Di Thái, trong lòng thầm cảm thấy khó chịu: “Đại thiếu phu nhân có của hồi môn phong phú, muốn váy cứ mang vải ra may là được, cần gì mang trang phục cũ đi sửa? Cô sửa trang phục cũ như vậy, không chỉ khiến thợ may tốn nhiều thời gian, người hầu biết được còn buôn chuyện đặt điều, nói nhà cô sa sút, lại nói đến Đại thiếu gia, tự dưng lại để lại chuyện cho người ta buôn?”
Vị Tam Di Thái này ỷ vào đi theo bên người Tống lão gia mười mấy năm, rất có phong phạm của vị dì Tuyết(*) trong bộ phim truyền hình cô từng xem đời trước, rất giỏi tác oai tác quái. Trước khi Tần Du xuyên qua, nguyên chủ từng bị bà ta chọc tức rất nhiều lần, tức giận còn không dám nói với mẹ chồng, dù sao mẹ chồng cô cũng chỉ là chính thất không được cưng chiều cho lắm, vì vậy nguyên chủ đành nuốt cơn giận vào trong.
(*)Dì tuyết: nhân vật trong Tân dòng sông ly biệt
“Mẹ ba, con cũng không muốn tức giận với cái đám không lên được mặt bàn đó đâu, người ta có câu lạc đà gầy còn hơn ngựa to, thuyền vỡ còn có ba cân đinh. Mấy chiếc váy của con cũng giống như con thuyền vỡ có ba cân đinh kia vậy. Có người giễu cợt nhà con sa sút, nhưng bọn họ có tự ngẫm lại mình xem, mình có chiếc thuyền vỡ kia không?”
Tần Du không định ở lại nhà họ Tống quá lâu, tại sao cô phải coi đám di phu nhân này là bậc bề trên? Chỉ người trong đầu tràn ngập tư tưởng vợ hiền mẹ tốt như nguyên chủ mới chịu để đám người này coi là quả hồng mềm để bóp. Cô cũng sẽ không đội nồi thay cho hai thợ may kia đâu.
Bị Đại thiếu phu nhân âm thầm trào phúng mình là người không lên được mặt bàn, Tam Di Thái tức giận đến run rẩy cả người, đúng lúc Nhị thiếu phu nhân ôm bụng bầu đi tới, bà ta lập tức cười nói: “Nhìn cái bụng của Nhị thiếu phu nhân nhà chúng ta nhọn thế kia, chắc chắn là sẽ sinh cháu trai cả cho lão gia rồi, không biết lão gia trở về sẽ vui mừng đến mức nào!”
Nhị thiếu gia do Nhị Di Thái sinh ra, nhỏ hơn Đại thiếu gia gần hai tuổi, Đại thiếu gia đi du học nước ngoài, Nhị thiếu gia ở nhà, đến tuổi thì thành thân trước. Năm trước Nhị thiếu phu nhân vừa sinh một cô con gái, đến bây giờ mới lại có động tĩnh. Không những vậy, nha đầu leo lên giường Nhị thiếu gia cũng đã có thai, mắt thấy bên nhà Nhị Di Thái sắp đông con cháu đầy sảnh đường.
Nhị Di Thái cười khan nói: “Nếu muốn làm lão gia vui vẻ, phải là Đại thiếu phu nhân có bầu mới được.”
“Nếu hai người ở cùng một phòng, muốn có con là chuyện rất dễ dàng. Nhưng nếu một người ở nam một người ở bắc, vậy chỉ có muốn trong mơ thôi.” Tam Di Thái cười đểu nói, sau đó lại quay sang nói với Nhị Di Thái, “Chị hai đúng là có phúc, có một cháu gái, lại sắp có thêm cháu trai nữa.”
Nếu đổi thành nguyên chủ, cô ấy đã sớm tức giận đến phát khóc, đáng tiếc Tần Du là người của thế kỷ mới, cô sẽ phiền não vì sinh con sao?
“Mọi người đứng bên ngoài cãi cọ ầm ĩ cái gì đấy?” Cửa gian nhà chính, Đại phu nhân nhà họ Tống mặc chiếc áo choàng màu nâu the hương vân, tay cầm một chuỗi phật châu màu xanh trong suốt, nhìn bọn họ hỏi.
Đại thái thái nhà họ Tống mới chỉ ngoài bốn mươi nhưng tóc đã điểm khá nhiều nhiều sợi bạc, nếp nhăn ở khóe mắt, trên khóe môi hằn rất sâu, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.