Dân Quốc Yêu Đạo

Chương 6: Chương 6: Hồ Ly




Huyền Hư đi trước dẫn dường, đi không tới 20 phút, đoàn người đã đến một gò đất nằm bên ngoài khe núi.

Đám hồ ly truy kích bọn Huyền Hư không có đuổi tận không buông, mà là lui về, dọc đường đi có thể nhìn thấy dấu vết chiến đấu, còn có mùi hồ ly pha tạp.

Xung quanh là rừng cây um tùm và cỏ loạn, khá bí mật.

“Ở bên dưới chỗ này có một bọc một mê tung trận nhỏ,“ Huyền Hư nói, rồi ho khù khụ, cứu chữa sĩ diện tràn ngập nguy hiểm của mình, bổ sung vài câu: “Nếu không phải vì trận pháp này thì tôi cũng không đến nỗi trở tay không kịp như thế. Nếu chúng ta muốn vào trong thì chỉ cần có người khuấy động trận pháp này, dẫn hết hồ ly bên trong ra ngoài.”

Dưới đáy khe núi hỗn độn, chỉ thấy nhánh cây đan xen chi chít, nhìn lâu sẽ thấy hoa mắt váng đầu.

“Không cần,“ Cố Kinh Hàn cau mày, nói với Dung Phỉ, “Chờ tôi.”

Lập tức đi xuống.

Dung Phỉ híp mắt, khóe miệng vểnh lên như cười như không, đột nhiên móc súng ra rồi kéo chốt cái rắc, chỉa vào gáy Huyền Hư.

Râu mép của Huyền Hư rung lên, cố gắng trấn định nói: “Dung thiếu, bần đạo khuyên cậu tốt nhất nên thả súng xuống, nếu không... hậu quả không phải Dung thiếu gia có thể chịu được đâu.”

“Há?”

Dung Phỉ nhẹ nhàng quét mắt nhìn Huyền Hư: “Sao không tự xưng bổn tọa, bổn đạo nữa đi? Có hậu quả gì thì cứ để bổn thiếu gia nhìn xem.”

Nòng súng vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn vững thêm vài phần, “Cái tay thành thật một chút! Anh ấy mà có chuyện thì tôi cho ông anh chôn cùng Phụng Dương quán.”

Bàn tay lén mò vào trong tay áo của Huyền Hư cứng đờ, chậm rãi thu về, sau lưng lạnh ngắt.

Mặc dầu chưa từng qua lại nhưng gã vẫn biết danh tiếng của vị Dung thiếu gia này, quả thật nói nổ súng sẽ nổ súng, mặc kệ là thần hay là quỷ.

Mấy người của phòng tuần bộ ngơ ngác nhìn nhau.

Một cậu cảnh viên muốn nói rồi lại thôi, bị sĩ quan cảnh sát nọ kéo một cái, thành thật đóng chặt miệng.

Dung thiếu gia cầm súng chỉa vào đầu Huyền Hư, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Cố Kinh Hàn nhận ra được động tĩnh ở phía sau, quay đầu liếc nhìn, sau khi xác nhận Dung Phỉ không có chuyện gì, liền chuyên tâm nghiên cứu trận pháp trước mắt.

Hắn nhìn rừng cây phía trước, bước lên vài bước, sau đó đứng lại ở một bên, lấy ra ba viên đậu chu sa đỏ sậm, dùng sức bóp nát.

Từng dòng chất lỏng đỏ sẫm chảy ra từ kẽ tay của hắn.

Cố Kinh Hàn lật tay, lòng bàn tay xuất hiện bốn lá bùa trống không, hắn nhiễu Chu Sa xuống, lấy tay làm bút, làm liền một mạch, vẽ ra bốn lá bùa chú.

Khi nét vẽ cuối cùng vừa hoàn thành, trên lá bùa cũng lóe lên ánh sáng vàng nhàn nhạt.

Bốn lá bùa vàng không gió mà bay, bay đến giữa không trung, vây quanh người Cố Kinh Hàn.

Cố Kinh Hàn chắp tay, trong miệng niệm: “Phá!”

Bốn lá bùa chia ra bắn nhanh về bốn phía của rừng cây.

Huyền Hư đứng trên gò núi hơi há hốc miệng, đã bị kinh hãi bởi chiêu thức điều khiển bùa trên không của Cố Kinh Hàn.

Việc tu luyện của Đạo gia bọn họ không thể thiếu bùa chú, đây là nền tảng. Về phương diện bùa chú, cơ bản nhất chính là vẽ bùa dụng bùa, cũng chính là tầng thứ nhất mà gã đang ở. Lên trên nữa chính là điều khiển bùa trên không, cao hơn chút là vẽ bùa trên không, không cần dùng chu sa mà là vẽ thành hình ở trên không.

Huyền Hư vốn cho rằng dù Cố Kinh Hàn có mạnh hơn mình, nhưng cũng mạnh có giới hạn, nào ngờ người này đang ở tầng điều khiển bùa trên không. Phụng Dương quán bọn họ được xưng là thánh địa Đạo giáo đứng đầu ở Hải thành, song cũng chỉ có vài người biết điều khiển bùa trên không.

Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán, Huyền Hư rũ mắt, con ngươi chuyển động liên hồi.

Dung Phỉ cũng nhìn đến nhướng mày.

Chỉ là năng lực tiếp nhận của cậu rất mạnh, không giống như Huyền Hư, trái lại nhìn đến say sưa ngon lành. Đứng nhìn từ xa, Dung Phỉ càng cảm thấy bộ trang phục cưỡi ngựa này quá hợp với Cố đại thiếu, eo kia, chân kia, nhìn đến lòng cậu ngứa ngáy.

Bốn lá bùa bay vào rừng, chỉ trong chốc lát, cảnh tượng bên trong khe núi chợt biến đổi.

Cây cối vốn đứng sững sững ở đó đột nhiên chấn động, chim rừng rủ nhau bay loạn xạ. Những thân cây kia như bị một bàn tay khổng lồ đẩy mạnh, nhanh chóng di chuyển vị trí, làm người hoa cả mắt.

“Phá... phá thật rồi?” Chỉ, chỉ bằng bốn tấm bùa thôi ư?

Huyền Hư ngạc nhiên.

Theo lời nói của gã, trong rừng dần dần yên tĩnh lại.

Ở giữa đám cây cối đan xen nhìn như sâu thẳm hiện ra một con đường mòn ngoằn ngoèo.

Lúc này, thủ hạ của Dung Phỉ cũng đã đuổi tới, mặt người nào người nấy cũng kinh hoàng.

“Xuống!”

Dung Phỉ cho Huyền Hư một đạp, dẫn người đi xuống gò núi, đi đến bên cạnh Cố Kinh Hàn.

“Là kẻ nào?!”

Một giọng nói tràn ngập thù địch và cảnh giác truyền đến từ sâu trong rừng.

Lời còn chưa dứt, vài vệt đỏ xám dùng tốc độ cực nhanh lủi tới, rồi đứng lại trên con đường nhỏ, là vài con hồ ly còn chưa tu thành hình người.

Cầm đầu là một con hồ ly xám, vừa liếc mắt liền nhìn thấy Huyền Hư, lúc này cười lạnh nói: “Lại là các người! Bây giờ còn dẫn theo người đến giúp ư? Đừng tưởng rằng phá được mê tung trận thì hay lắm, chúng tôi không sợ các người đâu!”

Giọng điệu của hồ ly này khá mềm lạnh, nhưng cũng có thể nghe ra là giọng nam.

Nhìn dáng vẻ có lẽ là thủ lĩnh của bầy hồ ly này.

Cố Kinh Hàn giơ tay gọi, bốn luồng hào quang màu vàng nhạt đột nhiên bắn vào trong tay hắn, hắn gập tay lại, ánh sáng tản đi, đó chính là bốn lá bùa vàng khi nãy.

Hồ ly xám không nhịn được dịch về sau một bước, vẻ đề phòng trong mắt càng đậm, xen lẫn một tia sợ hãi không dễ phát giác.

Nếu đây là đối thủ thật sự thì đừng nói là bọn chúng, ngay cả một bầy hồ yêu hóa hình cũng chỉ là thái rau mà thôi.

Vẻ hung ác xẹt qua trên mặt hồ ly xám, “Các người...”

“Một tia tinh hồn của ông chủ Ngũ Cẩn Ngọc hiên có lẽ là ở đây?” Cố Kinh Hàn thu bùa lại, nói.

Vài con hồ ly nghe xong liền vội vàng nhao nhao, ánh mắt hồ ly xám lạnh lẽo: “Các người quả nhiên tới vì tinh hồn. Hại nhiều hồ yêu như vậy còn chưa đủ, ngay cả hóa thành hình người cũng không buông tha sao? Sớm muộn gì các người cũng gặp báo ứng!”

Cố Kinh Hàn hơi nhướng mày.

Huyền Hư vừa nghe thì biết hiểu lầm, vội nói: “Đừng hiểu lầm! Chúng tôi không có ý này! Giờ nói thì rất dài dòng, bổn tọa là Cảnh Hạc sơn Phụng Dương quán đại đệ tử thứ chín mươi ba...”

Dung Phỉ đau đầu, roi ngựa trong tay vung lên, trực tiếp lôi Huyền Hư trở về, mở miệng nói: “Tôi là Dung Phỉ, ông chủ Ngũ bị thứ không rõ giết hại, chúng tôi phát hiện thi thể ông ta, vì muốn tìm hung thủ nên mới tới tìm tinh hồn của ông ta, vốn chẳng hại qua bất kỳ hồ yêu nào cả, đừng có đoán bậy.”

“Đúng, đúng, Dung thiếu nói rất đúng.” Huyền Hư đột nhiên vuốt mông ngựa, chọc cho Dung Phỉ liếc gã một cái.

Vẻ lạnh lùng của hồ ly xám không giảm: “Chứng cứ đâu?”

“Tự bọn mi xem đi.”

Huyền Hư móc ra từ trong tay áo một bình sứ hẹp miệng màu trắng, tháo nút bình rồi đổ ra, một xác chết hồ ly đột nhiên xuất hiện ở trên đất.

Cố Kinh Hàn nhìn ra đó là một bình bắt yêu, hũ tro cốt của hắn cũng có công dụng tương tự. Có điều, bình bắt yêu chỉ có thể bắt quỷ quái giả trang, phong ấn sống thì không được.

Vài con hồ ly đã nhìn chằm chằm vào xác chết kia rồi.

Cố Kinh Hàn thấy thế, tiện tay vung lên, đưa xác chết hồ ly đến trước mặt hồ ly xám.

“... Là lão ngũ! Đúng là lão ngũ rồi!” Hồ ly xám đờ ra một lúc, rồi mới đi tới ngửi, sau đó bi thương rít dài nói.

Đám hồ ly vây lại dần, khóc òa lên, “Anh năm!”

Hồ ly xám kìm lại đau đớn, kiểm tra xác chết ông chủ Ngũ, ngẩng đầu, khàn giọng nói: “Lão ngũ bị chết chìm, là do quỷ nước làm sao?”

Huyền Hư đang muốn mở miệng, đã nghe Cố Kinh Hàn nói: “Không phải, nhưng quỷ nước có thể biết hung thủ là người phương nào. Hoặc là hỏi tia tinh hồn kia xem là ai giết nó.”

Hồ ly xám trầm mặc một lúc, lắc đầu nói: “Không được. Tinh hồn của lão ngũ đã tách rời mấy ngày trước, bị phong ấn tại đây, không còn có thể cảm ứng với bản thể. Nếu không chúng tôi há không báo thù cho lão ngũ hay sao? Hay là... lão ngũ có cảm ứng... bằng không đang khỏe mạnh như vậy, tại sao lại đột nhiên tách tinh hồn...”

“Bốn ngày trước, ông chủ Ngũ có để lại ký hiệu hồ hương trên người Dung thiếu.” Cố Kinh Hàn nói.

Hồ ly xám kinh ngạc nói: “Không thể nào! Tinh hồn đã tách khỏi người lão ngũ mười ngày trước, đã sớm không còn hồ hương... Chờ đã, các người còn giữ hồ hương đó không?”

Cố Kinh Hàn nhíu mày, “Không còn.”

Hồ ly xám không nói gì, một con hồ ly đỏ cao gầy bên cạnh không nhịn được nói: “Anh ba, em thấy bọn họ cũng không phải kẻ xấu, anh đừng dây dưa nữa. Hiện tại, anh năm đã bị giết hại, chúng ta cũng chỉ chờ chết mà thôi! Anh không nói, vậy để em nói!”

Đó là một ngày rất bình thường.

Chúng hồ yêu cử hành cuộc họp định kỳ, khi thủ lĩnh là hồ ly xám nhìn lướt qua, nhạy bén nhận ra thiếu mất một con hồ yêu chưa hóa hình.

Bản tính của hồ ly thích náo nhiệt, thèm muốn thú vui của nhân gian.

Mọi người đều cho rằng nó đã lẻn vào thành dạo chơi, tuy lo lắng nó chưa hóa hình sẽ xảy ra chuyện, nhưng bên trong Hải thành có ông chủ Ngũ trông nom, thế nên cũng không lo nghĩ nhiều lắm.

Thế nhưng, từng ngày từng ngày trôi qua, con hồ yêu kia vẫn không trở lại.

Mãi đến một ngày kia, chúng hồ ly phát hiện một xác chết hồ ly bị lột da chảy máu đầm đìa ở bãi đá hoang dưới chân núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.