Đản Sinh Vương Phi

Chương 70: Chương 70: Cắt xiêm y




Lãnh Tĩnh mang Phi Nhi đi vào bố phòng, Phi Nhi cẩn thận chọn lựa hai bộ quần áo sẫm màu, trong ấn tượng của nàng,phụ vương mặc màu tối so với mặc màu sáng uy vũ hơn nhiều, huống chi hiện tại thời tiết hơi lạnh, không thích hợp mặc quần áo sáng màu.

Lãnh Tĩnh ngồi ở trên ghế, liếm kẹo hồ lô Phi Nhi đưa cho hắn, tầm mắt theo thiên hạ kiều nhỏ di động, khuôn mặt tuấn tú không còn là thiên chân, mà là lạnh lùng.

Nếu đó là một trò chơi, hắn liền cướp Phi Nhi từ trong thâm tình của Minh Vương. Hắn cho tới bây giờ là người không cần tình yêu, cũng không xứng có được tình yêu.

Nếu nàng làm cho chính mình quá mức quan tâm, hắn hẳn là nên hoài nghi chính mình đối nàng châm khởi hứng thú? Cũng bởi vì Minh Vương đã cứu hắn, bất giác đối với nàng nhân từ.

Không! Không phải, đối nữ nhân tuyệt đối không thể nhân từ!!

Bên này, Phi Nhi cầm lấy ba bộ quần áo, trong lòng cảm thấy thích, nhưng lại cảm giác bộ quần áo này không thực vừa người với phụ vương. Chủ quán thoáng nhìn bộ dáng do dự của nàng, mỉm cười nhắc nhở nói:

“Cô nương, không bằng cho phu quân của cô nương đến thử xem đi.”

Nàng liếc nhìn Lãnh Tĩnh đang dại ra mắt một cái, bộ dáng anh tuấn, nhưng lại là tiểu hài tử cầm kẹo hồ lô, liền trực tiếp làm cho người ta nghĩ đến hắn là tên si nhi, thật đúng là lãng phí thân ảnh thon dài cùng gương mặt anh tuấn kia.

Phi Nhi nhìn Lãnh Tĩnh vừa vặn hắn đang phun ra một dãi nước miếng, bất đắc dĩ liếc mắt xem thường:

“Hắn không phải phu quân của ta, hắn là……”

Nói còn chưa nói xong, Lãnh Tĩnh đáng yêu lau ánh mắt, chu miệng lên: “Phi Nhi nương tử, ta mệt nhọc.”

“……”

Phi Nhi quay đầu lại, xấu hổ nhìn chủ quán, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, làm gì cho tốt. Cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà tẩy cũng không sạch.

Chủ quán sáng tỏ gật đầu, lắc lắc tay: “Ta biết, ta biết.”

“Chủ quán, quần áo này……”

“Hắn mặc thích hợp.”

“…… Ta muốn số lớn nhất.”

“Nga?”

“Ta mua cho phụ thân.”

Chủ quán lập tức mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Cô nương, thỉnh chờ một chút.”

“Còn nữa! Hai bộ quần áo này giúp ta sửa lại nút thắt, cám ơn.”

“Hảo, thỉnh chờ.” Chủ quán nói xong, xoay người đi vào nội thất.

Phi Nhi thở dài thật sâu, đi đến bên cạnh Lãnh Tĩnh, ngồi xổm giữa hai chân của hắn, hai tay khẽ đặt trên đùi hắn, ôn nhu nói: “Tĩnh Nhi mệt mỏi sao?”

“Ân.”

“Chờ một chút, được không?”

“Phi Nhi nương tử, Tĩnh Nhi thật sự mệt.”

Phi Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh hắn, bàn tay mềm duỗi ra, nắm bờ vai của hắn, làm cho hắn nằm xuống, đầu gối ở trên đùi mình, nói: “Vậy ngủ một lát đi, rất nhanh là xong thôi, ngoan a.”

Con ngươi đen mở rộng, rất nhanh khôi phục, trở nên thâm thúy, cuối cùng dần dần nhắm lại, ngoan ngoãn nằm xuống. Một cỗ mùi thơm thản nhiên quay chung quanh Lãnh Tĩnh, thực thoải mái, thực ấm áp, thực tươi mát, khiến cho nội tâm hắn tạo nên một loại mê luyến không ngôn ngữ nào nói được.

Có điểm giống…… Nương……

Tâm tính thiện lương của nàng khiến cho hắn cảm thấy chính mình tội ác tày trời. Hoặc cũng là bởi vì như vậy, mới khiến cho Minh Vương giết người không chớp mắt có thể đối với nàng nhớ mãi không quên, liền ngay cả vô hồn độc cũng vô pháp làm cho hắn quên mất bé con đáng yêu này.

Chỉ chốc lát, chủ quán cầm bộ quần áo Phi Nhi muốn đi ra, vừa định mở miệng hỏi, thoáng nhìn bộ dáng ngủ say đáng yêu của Lãnh Tĩnh, thật sự không đành lòng đánh thức hắn.

Phi Nhi ngẩng đầu, thấy hắn vỗ vỗ quần áo, lộ ra một chút mỉm cười ngọt ngào, ý bảo hắn đợi chút. Sau đó rũ mắt xuống, nhẹ giọng đối Lãnh Tĩnh nói: “Tĩnh Nhi, phải đi, trở về ngủ tiếp đi. »

“Ngô!” Lãnh Tĩnh cười khẽ, chu miệng, mày nhướng thật cao, xoay người sang chỗ khác, ở bụng Phi Nhi cọ cọ, tiếp tục ngủ.

“…… Tĩnh Nhi, đã không còn sớm, nếu không trở về, Lãnh thúc thúc cùng Yến ca ca sẽ lo lắng.”

“Ân…… Đừng ầm ỹ, ta muốn ăn nãi.”

“……”

Phi Nhi ngạc nhiên ngẩng đầu, chống lại chủ quán đang tươi cười sáng lạn, đành phải xấu hổ mỉm cười gượng gạo. Bàn tay mềm vụng trộm hướng thí thí (cái mông á ^^) của Lãnh Tĩnh, bốc lên một ít khối thịt, hung hăng véo!

“A!!” Mỗ nam ăn đau, cả người nhảy dựng lên, ủy khuất xoa thí thí chính mình, hai mắt ngập nước nhìn Phi Nhi.

Phi Nhi tà ác nhăn mặt, nhăn cái mũi, đứng dậy, lấy xuống túi tiền bên hông hắn, đi đến trước mặt chủ quán: “Không cần thối lại, cám ơn.”

Dùng tiền của người khác luôn có vẻ sảng khoái.

Phi Nhi sau khi trả tiền, cầm lấy bao quần áo, thực tự nhiên kéo Lãnh Tĩnh rời khỏi bố phòng.

Trở lại tiểu điếm, Phi Nhi đi đến gian phòng ở lầu hai, không nhìn thấy thân ảnh Diêm Vô Xá, cũng không thấy người ở phòng Lãnh Tĩnh, vội vàng lao đi tìm người.

Lãnh Tĩnh nhìn chăm chú vào bao y phục con nhộng kia, đó là thứ nàng vì Minh Vương cẩn thận chọn lựa, còn nhớ rõ đôi mắt thâm tình kia, bất giác mỉm cười, đều là vì Minh Vương.

Cho tới bây giờ, hắn cũng không biết nữ nhân có thể vì một nam nhân mà làm một việc chuyên chú như thế này, hơn nữa lại rất tận tâm, thực thỏa mãn. Nữ nhân mà hắn biết, ngoại trừ mẫu thân đã khuất, còn có kẻ lúc nào cũng trực ở bên giường của hắn, Đinh Oánh Oánh, người thứ ba chính là Phi Nhi đáng yêu. Bất quá, Tiểu Phi Nhi thật sự làm cho hắn phải nhìn nữ nhân với một con mắt khác.

Lãnh Tĩnh đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, nếu Phi Nhi là nữ nhân mà Minh Vương âu yếm nhất, hắn sẽ đến gặp gỡ nam nhân vô tình lạnh lùng này. Thân ảnh thon dài đứng lên, đến gần bao y phục con nhộng kia……

Phi Nhi tìm khắp toàn bộ tiểu điếm, cuối cùng ở phía sau hoa viên tìm được Đỗ Yến cùng Diêm Vô Xá, hai người đang tinh thần tập trung nhìn quân cờ.

Bé con lặng lẽ đi vào, hai nam nhân đã sớm phát hiện nàng, đều lộ ra cưng chiều tươi cười, làm bộ không cảm giác được, tiếp tục chơi cờ.

Phi Nhi rón ra rón rén đi đến phía sau Diêm Vô Xá, hai tay đột nhiên vươn đến, bịt ánh mắt Diêm Vô Xá, ai biết Diêm Vô Xá lại đột nhiên mạnh xoay người lại.

“Oa!” Bé sợ tới mức nhảy dựng lên, Diêm Vô Xá đưa tay, chuẩn xác đem nàng ôm vào lòng.

“Ha ha ha!” Đỗ Yến nhìn Phi Nhi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cười ha hả, Diêm Vô Xá sủng ái vỗ vỗ đầu nàng, tay kia thì ôn nhu xoa lưng của nàng, trấn an sự kinh hoảng của nàng.

Phi Nhi hờn giận nhăn mi, trừng mắt nhìn Diêm Vô Xá:

“Đa Duy, làm ta sợ muốn chết.”

“Phi Nhi không phải muốn dọa phụ vương sao?”

“Ta…… Ta chỉ là…… Chính là muốn cho phụ vương đoán đoán mà thôi, không nghĩ dọa đâu mà.”

“Tiểu Phi Nhi?”

“Tốt thôi tốt thôi…… Dù sao đều là làm lộ, còn bị phụ vương dọa hoảng sợ, không chơi nữa. ”

“Ha ha ha! Phi Nhi chính là bướng bỉnh.”

“Ha ha……”

Diêm Vô Xá điểm điểm chóp mũi của nàng,

“Lần sau xem nàng còn dám không.”

Phi Nhi nhớ tới việc mình vì Diêm Vô Xá chọn lựa bộ đồ mới, lập tức kéo tay hắn:

“Phụ vương! Ta mua quần áo mới cho ngươi đó, nhanh chút đi thử thử!!”

Đỗ Yến cười nhắc nhở nói:

“Phi Nhi, chậm một chút, Diêm thúc thúc vừa mới khôi phục.”

“Hảo! Phụ vương, ta đỡ ngươi nha.“

“…… Không khoa trương như vậy, Phi Nhi.”

“Muốn muốn, cẩn thận thang lầu, cẩn thận một chút nha.”

“……”

Đỗ Yến nhìn chăm chú vào bóng dáng hai người dựa sát vào nhau, lộ ra vừa lòng mỉm cười. hai người bọn họ cùng một chỗ, vĩnh viễn đều là hình ảnh xinh đẹp nhất.

Phi Nhi kéo Diêm Vô Xá trở lại phòng, nhìn xung quanh bốn phía, không phát hiện thân ảnh Lãnh Tĩnh, phỏng chừng tiểu tử kia trở về phòng ngủ đi.

Phi Nhi để cho Diêm Vô Xá ngồi ở bên giường, mở túi đồ ra, cầm lấy một bộ trường bào trong đó đưa cho hắn:

“Đa Duy, thử cái này xem, nếu tốt thì nói cho ta biết.”

“Nga.” Diêm Vô Xá tiếp nhận quần áo, thoáng nhìn Phi Nhi xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn, vội vàng cởi áo, đem bộ quần áo mặc vào trên người, nhưng mà……

“Phi Nhi……”

“Ân? Làm sao vậy phụ vương?”

“…… Nàng xác định đây là bộ đồ mới bình thường sao?”

“Đương nhiên, vừa mua xong.”

“Nhưng mà, này……”

“Làm sao vậy?” Phi Nhi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn chăm chú vào kiện trường bào màu xám trên người Diêm Vô Xá kia , không khỏi nuốt nước miếng. Chỉ thấy trên kiện trường bào kia có ba cái lỗ thật lớn, phần ngực áo cơ bản chỉ còn lại một mảnh vải nhỏ đát ngang qua, lộ ra cơ ngực rắn chắc, da thịt ngăm đen ẩn hiện lại càng có vẻ phá lệ to lớn, đũng quần dài thì bị cắt sạch, chỉ còn lại có hai cái ống quần.

Phi Nhi vội vàng quay đầu, tùy tay cầm lấy một bộ quần áo khác đưa cho Diêm Vô Xá:

“Phụ vương, thay này.”

Chỉ chốc lát, Diêm Vô Xá vẫn như cũ nhăn mi, nhìn quần áo trên người: “Cái kia, Phi Nhi…… Hai kiện trường bào này….”

“…… Còn có một bộ!”

“Phi Nhi, đây là áo đuôi ngắn sao?”

“……”

Phi Nhi ảo não nhìn ba bộ quần áo trên bàn bị cắt vụn, vừa rồi vẫn còn tốt, làm sao có thể biến thành cái dạng này đây?

Diêm Vô Xá khoác áo choàng, nhìn nàng nhíu mày, mỉm cười xoa xoa mi tâm của nàng:

“Đừng khổ sở, phụ vương có thể mặc quần áo của Yến ca ca a.”

Phi Nhi nâng mi mắt, bĩu môi trả lời:

“Ta chỉ là muốn giúp phụ vương chọn hai bộ quần áo.”

“Ngày mai ta cùng nàng cùng đi mua, được không?”

“Phụ vương đang bị thương mà?”

“Không có gì đáng ngại, chúng ta ngày kia liền xuất phát đi Vạn Độc môn, mau chóng vì Nghĩa môn giải quyết sự tình, sau đó trở về Minh Thành tìm bà nội.”

“Di! Phụ vương nhớ ra bà nội?”

Con ngươi đen ảm đạm, thong thả lắc đầu:

“Đối với bộ dáng của nương đã rất mơ hồ, chuyện quá khứ đều không thể nhớ nổi. Ta chỉ biết phải nhanh một chút lấy được giải dược, không muốn nương thấy ta của hiện tại.”

“Kia…… Cái kia Đinh Ny……”

“Giết không cần hỏi!”

“……”

Tựa hồ có người gặp chuyện xui xẻo.

Bữa tối, Lãnh Tĩnh im lặng ăn cơm, không dám đối diện cùng ánh mắt nghi hoặc của Phi Nhi. Nàng muốn nói chuyện, hắn liền gắp đồ ăn nhét vào miệng nàng, không cho nàng có cơ hội mở miệng.

Diêm Vô Xá không mặc kiện quần áo nhiễm huyết kia, trên người mặc tạm y phục của Đỗ Yến, nhưng thân hình của hắn so với Đỗ Yến thì…giống như người lớn mặc quần áo hài đồng, nửa bắp chân đều lộ ra ngoài, hoàn hảo cái bàn đủ lớn, ngăn trở toàn bộ.

Phi Nhi một bên nhấm nháp mỹ thực, một bên nheo lại đôi mắt, lưu ý thái độ của từng người, thề phải tra ra xem, tên trứng thối nào đã phá rách quần áo. Chính là không hề nghĩ ngợi đến, chủ mưu chính là người bên cạnh thường xuyên kêu nàng thêm thịt, giả bộ si nhi.

Ăn ăn, bàn bên cạnh có người nói đến Vạn Độc môn, Phi Nhi cùng Đỗ Yến lỗ tai dựng thẳng tắp, một bên làm bộ ăn cơm, một bên lắng nghe bọn họ đối thoại.

đại hán giang hồ, người qua đường Giáp buông chén trà, hướng huynh đệ bên cạnh nói: “Nghe nói môn chủ Vạn Độc môn, Đinh Oánh Oánh, đã hưu tên si nhi kia, rồi gả cho lão cha của si nhi đó.”

Người qua đường Ất kinh ngạc trừng mắt, khó có thể tin trả lời:

“Không phải chứ? Lão môn chủ kia ít nhất lớn hơn nàng hai mươi tuổi, như vậy không phải là phá hỏng một mỹ nhân sao.”

“Ai nha, danh sách tình nhân bên ngoài của Đinh Oánh Oánh cả một xấp dầy, có nam nhân nào chịu thú nàng a?”

“Vậy cũng được, vậy lão môn chủ vì sao lại thú nàng?”

“Hắc hắc! Phỏng chừng nhân gia công phu trên giường rất cao, môn chủ phu nhân mất đã lâu, con lại là cái dạng này, lão môn chủ sợ là chống cự không được mị lực của mỹ nhân đi.”

“Ha ha ha! Thiên hạ đệ nhất môn đã bị một yêu nữ khiến cho loạn thất bát tao, lúc này còn có trò hay để xem, ha ha ha!”

“Hưu!”

“A!!”

Người qua đường Ất đột nhiên rống lên một tiếng sợ hãi, một chiếc đũa cắm ở mu bàn tay hắn, xuyên qua lòng bàn tay, máu đổ tại chỗ, lại không biết là người phương nào gây nên.

Người qua đường Giáp lập tức rút bảo kiếm, phẫn nộ quét mắt nhìn mọi người ở đây, lớn tiếng kêu lên:

“Anh hùng không làm chuyện mờ ám, dám làm không dám nhận không phải bản sắc võ lâm hảo hán, có dũng khí đứng ra cho ta.”

Dừng một chút, không có người phản ứng, Phi Nhi tại bàn ăn là người bận rộn nhất, ăn còn không kịp, không nên đả thương người. Chẳng qua lúc này trong tay Lãnh Tĩnh còn lại một chiếc đũa, đang cố gắng dùng đũa xiên một chuỗi thịt gà.

Tử mâu nhanh chóng xẹt qua, dùng ánh mắt hỏi Đỗ Yến.

Đỗ Yến nhíu mày, lộ ra một chút đạm cười, gắp một miếng thịt đặt ở trong bát Lãnh Tĩnh, nhẹ giọng nói: “Có dũng khí cũng tốt.”

Lãnh Tĩnh sửng sốt, đột nhiên “Hoắc” một tiếng đứng lên, mọi người tầm mắt lập tức bắt đầu tập trung lại đây, người qua đường Giáp vừa muốn tiến lên đề ra nghi vấn. Lãnh Tĩnh bỗng dưng chu miệng lên, giật nhẹ ống tay áo Phi Nhi nói:

“Phi Nhi nương tử, Tĩnh Nhi mệt nhọc.”

“……”

Bên cạnh nhất thời vang lên âm thanh tiếng đũa rơi, toàn bộ kinh ngạc nhìn Lãnh Tĩnh.

Phi Nhi buông chiếc đũa, đối Diêm Vô Xá nói:

“Ta dìu hắn đi lên nghỉ ngơi, lát nữa sẽ xuống đỡ phụ vương nha.”

“Ân.” Diêm Vô Xá không so đo, tùy ý Phi Nhi lôi kéo Lãnh Tĩnh đi đến thang lầu, hắn đối Phi Nhi là hoàn toàn yên tâm. Cho dù Lãnh Tĩnh đối Phi Nhi có ý tứ, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.

Người qua đường Giáp lập tức tiến lên từng bước, ngăn Lãnh Tĩnh lại, mê hoặc nhìn hắn:

“Vị tiểu huynh đệ này, vừa rồi chiếc đũa kia là từ phương hướng ngươi bắn ra, xin hỏi chiếc đũa mà ngươi dùng ăn cơm đâu?”

Tên bắn lén thấy hắn bộ dáng hung thần ác sát, vội vàng rụt cổ, am thuần tránh ở phía sau Phi Nhi, sợ hãi nói: “Phi Nhi nương tử, có quái vật.”

“…… Tĩnh Nhi đừng sợ.” Phi Nhi vỗ vỗ bàn tay hắn, một bên an ủi hắn, một bên giải thích: “Đại hiệp, hắn chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, tuyệt đối sẽ không ra tay đả thương người.”

“Đứa nhỏ? Ta xem ngươi có vẻ giống đứa nhỏ.”

Lãnh Tĩnh phi thường tức giận chen lời: “Quái vật, đừng nghĩ khi dễ nương tử của ta.”

“Ngươi!”

Lãnh Húc bên cạnh vội vàng đứng lên, đi tới giải vây, chắp tay nói: “Vị anh hùng này, chắt nhi của ta chính là si nhi, căn bản không có tư tưởng giống như người bình thường, cho dù hắn có võ công cũng sẽ không bỗng nhiên ra tay, huống chi chuyện các hạ nói cũng không phải chuyện của chúng ta, sao nó có thể xuống tay đâu?”

Người qua đường Giáp cao thấp ngắm Lãnh Húc liếc mắt một cái, hắn trái ngược với nhân sĩ nổi danh trong giang hồ, hẳn là sẽ không lừa hắn.

Phi Nhi thấy không có chuyện của bọn họ, vội vàng giúp đỡ Lãnh Tĩnh đi lên lầu hai, để cho Lãnh Húc xử lý là tốt rồi.

“Như vậy đi,” Lãnh Húc theo ống tay áo lấy ra một thỏi vàng, nhét vào trong tay hắn,“Thỉnh anh hùng cầm lấy đĩnh vàng này, để người huynh đệ kia mau chữa thương đi.”

Người qua đường Giáp đôi mắt xẹt qua tia tham lam, nhưng là không cầm lấy ngân lượng, phẫn nộ nói:

“Đi chết đi! Ngươi cho ta là khất cái a? Tùy tiện để một thỏi vàng vào mắt. Mọi người đi ra ngoài hành tẩu giang hồ, quan trọng nhất là nói nghĩa khí, nói chuyện tiền bạc mất tình nghĩa.”

“Vâng, đúng, anh hùng nói có đạo lý.”

Ngay khi Lãnh Húc làm bộ hổ thẹn thu hồi thỏi vàng, người qua đường Giáp cầm trụ cánh tay hắn, đoạt lấy vàng, sau đó nghiêm túc nói:

“Nhưng là ta lại không biết ngươi, không có cảm tình gì đáng nói, cũng chỉ cần nói tiền bạc!” (hừm, thằng cha tham lam còn làm bộ >.

“…… Đại hiệp nói thật là đúng, Lãnh mỗ bội phục, bội phục!”

“Chuyện đó đương nhiên! Sau này còn gặp lại!”

Người qua đường Giáp thu vàng, hướng Lãnh Húc củng chắp tay, giúp đỡ người qua đường Ất rời khỏi tiểu điếm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.