Đản Sinh Vương Phi

Chương 61: Chương 61: Mê hoặc thổ lộ




“Đứng lại!”

Thánh Tuyết bay vọt đến trước mặt hắc y nhân, một phen giữ chặt bả vai của nàng, sở liệu không kịp là, hắc y nhân đột nhiên tung một đoàn bột phấn màu trắng, Thánh Tuyết lui về phía sau vài bước, nheo lại đôi mắt.

“Hưu!” Đột nhiên, một thanh chủy thủ hướng tới Thánh Tuyết, ngân quang lóe ra, Thánh Tuyết hơi hơi nghiêng người, chủy thủ đâm vào bên ngực phải.

“Ách……” Thánh Tuyết khinh ngâm một tiếng, nhăn lại mi, cảm giác được bộ ngực nhất thời chết lặng, biết rằng chủy thủ kia có độc. Nhanh chóng rút hồng tiên bên hông a, gót chân hướng hắc y nhân đá đi.

Chỉ nghe thấy “Ba” Một tiếng, hồng tiên trúng ngay chính giữa bắp chân hắc y nhân, thân ảnh bị đau liền dừng một chút, nghiêng đầu ngắm nàng liếc mắt một cái, thi triển khinh công rời đi.

Thoáng nhìn thân ảnh hắc y nhân đi xa, Thánh Tuyết rốt cục chống đỡ không nổi, hai đầu gối mềm nhũn, dần dần quỳ xuống.

“Thánh Tuyết!” Thân ảnh cao lớn ở lúc nàng ngã xuống tiếp được thân ảnh kiều nhỏ, Đạt Y Đồ lo lắng nhìn thanh chủy thủ cắm vào bên ngực phải của nàng, trên quần áo dần dần chảy ra máu đen.

“Đắc tội!” Đạt Y Đồ quyết đoán xé rách y phục của nàng, lộ ra cái yếm màu đỏ, lam mâu trở nên thâm u, nhìn chăm chú vào Thánh Tuyết.

Thánh Tuyết suy yếu khẽ liếc mắt nhìn ngực phải một cái, cùng hắn nhìn nhau, gật gật đầu:

“Không…… Không có gì đáng ngại, đến đi.”

Đạt Y Đồ nhanh chóng kéo cái yếm của nàng, miệng vết thương sâu và đen lại ở ngay bên ngực, hắn lại hỏi:

“Này…… Này cùng trinh tiết của ngươi……”

“Hãy bớt sàm ngôn đi!”

“……”

Đạt Y Đồ cũng không nghĩ được nhiều như vậy, nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng, trước cầm máu. Lập tức nhăn lại mi, cân nhắc một lát sau nhẹ giọng nói: “Đắc tội.”

Nói xong, một tay nâng lưng của nàng lên, một tay nắm eo của nàng, bạc môi áp lên ngực phải của nàng, hút ra máu độc.

Bên này, hắc y nhân mang theo vết thương khập khiễng chạy về lều vải Phi Nhi, nghe thấy thanh âm Đỗ Yến cùng Phi Nhi nói chuyện phiếm, thấp rủa một câu, nhanh chóng rời đi.

Đợi Phi Nhi đi vào giấc ngủ, Đỗ Yến đợi thật lâu cũng không thấy bóng dáng Thánh Tuyết, đi ra lều vải, nặng nề mà thở dài. Tầm mắt dời đi, thoáng nhìn xa xa có một thân ảnh quen thuộc, kia không phải Diêm thúc thúc sao?

Đỗ Yến thấy rõ ràng, đối Diêm Vô Xá phất phất tay, Diêm Vô Xá thấy bị phát hiện, đành phải tiếp tục đi tới.

“Diêm thúc thúc, ngươi có chuyện gì sao?”

“Ách…… Đinh Ny nói ra ngoài một chút, ta sợ nàng lạc đường, cho nên…… Cho nên đi ra tìm nàng.”

“…… Tìm đến bên này?”

“Ta, ta cũng lạc đường.”

“…… Diêm thúc thúc, người tới xem Phi Nhi sao?” cái cớ của thúc quá tệ a.

“Ân, tiện đường lại đây nhìn xem.”

“Vừa vặn, người giúp ta trông chừng nàng, ta đi tìm Thánh Tuyết cùng Đạt Y Đồ.”

“Hảo!”

Diêm Vô Xá đối với đề nghị này cảm thấy tốt vô cùng, đáp ứng rất sảng khoái, Đỗ Yến cười lắc đầu, rời khỏi lều vải, đem không gian lưu lại cho đôi nam nữ quấn quýt si mê vừa xa lạ lại vừa quen thuộc kia.

Diêm Vô Xá nhấc lên lều vải, đi đến trước giường, thoáng nhìn bàn chân băng vải trắng xóa, thì ra vừa rồi nàng là bị trẹo chân. Đại chưởng thật cẩn thận nâng lên chân ngọc, con ngươi đen trở nên ôn nhu như nước, chậm rãi mở băng vải ra.

Cảm giác được có người ở bên cạnh, Phi Nhi chậm rãi mở to mắt, thấy Diêm Vô Xá đang khẽ xoa chân của nàng, bất giác nhăn lại mi, hắn làm sao có thể ở trong này? Yến ca ca đâu?

Bé con trở mình khiến Diêm Vô Xá quay đầu lại, đối diện cùng đôi mắt màu tím mềm mại, hơi sửng sốt.

“Cha…… Minh Vương vì sao đêm khuya……”

“Yến nhi đi tìm sư phó của ngươi, để cho bổn vương ở lại cùng ngươi làm bạn.”

“Nga…… A!”

“Lực có quá độ hay không?”

“Nhẹ một chút là tốt rồi.”

“Nga.” Diêm Vô Xá tiếp tục dùng nội lực vì nàng mát xa, hai người không nói gì, chính là đôi tử mâu kia cứ nhìn hắn không chuyển, lâu lắm rồi, nàng không được tiếp cận Đa Duy như thế này.

Không khí trầm mặc làm Phi Nhi toàn thân không được tự nhiên, nhẹ giọng hỏi:

“Ngươi không đi nhảy múa sao?”

“Bổn vương không thích náo nhiệt.”

“Vậy còn không nghỉ ngơi?”

“Không phiền lụy, nếu ngươi mệt vậy cứ ngủ đi.”

“Ngươi…… Ở trong này?”

“Ân, ta đáp ứng Yến nhi coi chừng ngươi.”

“Đa Duy……”

Diêm Vô Xá sửng sốt, nâng mi mắt cùng nàng nhìn nhau, đôi mắt xinh đẹp làm cho người ta rung động nhu tình, rất sâu đậm. Tầm mắt theo mũi nhỏ đáng yêu một đường xuống, dừng trên đôi môi phấn hồng.

Phi Nhi nghiêng nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào hai má anh tuấn, bất giác nâng tay, nhẹ vỗ về tuấn dung lâu ngày không gặp:

“Ta nhớ rất người, Đa Duy.”

“Vương phi?”

“Hư!” Nàng dựng thẳng lên ngón tay, điểm trụ môi của hắn,“Gọi ta Phi Nhi.”

Phi Nhi đột nhiên thay đổi làm cho Diêm Vô Xá trong lúc nhất thời không tiếp thụ được, hắn nhận thức Phi Nhi là cái thiên chân ngọt bé, chính là trước mắt, nàng so với nữ nhân còn muốn quyến rũ hơn, xinh đẹp, thậm chí có thể kích khởi « hậu duệ » của hắn !

Ngay cả thị thiếp của hắn cũng không thể……

Thời điểm bị hấp dẫn hoàn toàn, mỗ nam phi thường nhu thuận hoán câu: “Phi Nhi……”

Môi đỏ mọng gợi lên độ cong vừa lòng, Phi Nhi nhẹ giọng nói: “Ta không thích ngươi cùng nữ nhân khác cùng nhau, Đa Duy.”

“Vì sao ngươi gọi ta là Đa Duy? Phụ vương?”

“Ngươi làm cho ta nghĩ tới phụ vương.”

“……”

Chết tiệt, hắn không cần làm phụ vương của nàng!

Bàn tay mềm chậm rãi kéo lấy áo Diêm Vô Xá, môi đỏ mọng đô khởi, đáng yêu chu chu môi: “Ta có thể…… hôn ngươi một chút……được không?”

“Phi Nhi…… Này, ngươi là Vương phi…… Không thích hợp……”

“Ngươi thực dong dài!” Phi Nhi hờn giận nhăn mi, trực tiếp che lại cái miệng của hắn, vô hồn chết tiệt, như thế nào làm cho Đa Duy trở nên do dự giống như nữ nhân.

Mỗ nam bỗng dưng sửng sốt, đồng thời kinh ngạc sự can đảm của nàng, trong lòng dấy lên sự áy náy với Đạt Y Đồ, chính là không thể từ chối đối với khát vọng của nàng, sau một cái xoay người, đem nàng ôm lấy, làm cho nàng ngồi ở trên đùi chính mình.

“Ân!” Phi Nhi ôm đầu của hắn, điên cuồng mà mút vào hương vị của hắn, Diêm Vô Xá đã không thể khống chế được tự chủ của chính mình, từ bị động chuyển thành chủ động, xâm nhập lãnh địa của nàng, nhấm nháp sự ngọt ngào cùng hương thơm của nàng.

Ngay khi đại chưởng chui vào vạt áo, Phi Nhi đè lại hắn, nới lỏng khỏi miệng của hắn, kích động lắc đầu: “Không!”

“Ta muốn, Phi Nhi.”

“Không! Không thể…… Ít nhất hiện tại không thể.”

“Vì sao? Là vì Nguyên Vương?”

“Không phải…… Nếu là ngươi muốn phát tiết thì đi tìm thị thiếp của ngươi……”

“Chết tiệt, ta không chạm qua nàng!”

“……”

Phi Nhi sửng sốt, hắn như thế nào không chạm qua Đinh Ny?

“Ít nhất ta…… Ta…… Ta không biết vì sao lại cùng nàng cùng nhau, nhưng nàng không phải người ta muốn.”

“Đa Duy……” Phi Nhi cảm động ôm lấy hắn, hắn là của nàng, vĩnh viễn đều là của nàng.

“Phi Nhi, ta biết làm như vậy thực có lỗi với hiền đệ, nhưng ta không thể không nói cho ngươi biết, ta…… người ta muốn, chỉ có nàng.”

Phi Nhi bị lời thổ lộ mê hoặc này làm rung động không nói nên lời, chỉ nâng mặt của hắn, lại hôn trụ cánh môi chỉ thuộc về nàng: “Ta yêu ngươi, Đa Duy……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.