Đản Sinh Vương Phi

Chương 79: Chương 79: Người đàn ông đầu tiên.




“Phi Nhi, nàng là vì ta mới không trở về Tinh Linh Quốc sao?”

“Ân, tại sao lại hỏi như vậy?”

“pháp thuật của nàng lợi hại như thế, nhất định có thể tùy thời trở về.”

Phi Nhi mỉm cười dựa vào ở trong ngực Diêm Vô Xá, nhìn chăm chú vào Lãnh Tĩnh dần dần đi vào chỗ sâu trong đại hải, nhẹ giọng nói:

“Pháp thuật là ở lần thứ hai lột xác thành công mới có năng lực sử dụng, chính là sau lần thứ hai lột xác, Phi Nhi biết, rốt cuộc không thể rời khỏi chàng được nữa.”

Bên hông đại chưởng nắm thật chặt, bạc môi ở đỉnh đầu nàng hôn xuống, thấp giọng nói: “Phi Nhi, sau khi trở về Minh Thành, chúng ta lập tức thành thân, có được không?”

Phi Nhi mạnh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cằm Diêm Vô Xá, kinh ngạc hỏi: “Đa Duy, chàng…… vừa chàng rồi nói cái gì?”

Diêm Vô Xá rũ mắt xuống, cưng chiều vuốt ve khuôn mặt của nàng, mỉm cười nói: “Làm thê tử của ta, được không?”

“Đa Duy……”

“Ta muốn dùng kiệu hoa đỏ thẫm cưới nàng nhập môn, trở thành thê tử Minh của Vương ta, thê tử duy nhất.”

“……”

Mỗ nữ vẫn như cũ kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, miệng hơi hơi mở ra, vẻ mặt dại ra, bộ dáng đáng yêu làm cho người ta trìu mến.

Diêm Vô Xá hoàn toàn bị nàng hấp dẫn, không rời được tầm mắt. Thì ra thời điểm nàng ngơ ngác, cũng vô cùng động lòng người.

Dần dần, Lãnh Tĩnh biến mất ở trong tầm mắt mọi người, Phi Nhi mạnh quay đầu lại, tử mâu nheo lại, cảm giác được đáy biển kia hơi thở Thủy Tinh Linh càng ngày càng mãnh liệt, tựa hồ Lãnh Tĩnh đã muốn tìm được cửa vào Tinh Linh Quốc, Thủy Tinh giáp cảm ứng mang đến Thủy Tinh Linh vì hắn dẫn đường.

Thủy Tinh giáp của nàng chỉ người trong hoàng thất mới có thể nhận ra, Thủy Tinh giáp của hoàng tộc thoạt nhìn tựa như Thủy Tinh Linh bình thường. Duy nhất lo lắng là, Tinh Linh Quốc to lớn như thế, hắn khi nào mới có thể tìm được ca ca đây?

Một tháng thời gian, đối với Tinh linh quốc rộng lớn mà nói, thật sự quá ít……

Diêm Vô Xá vỗ vỗ bả vai Lãnh Nghĩa, an ủi nói: “Lãnh môn chủ, đừng lo lắng, Tĩnh Nhi là một đứa nhỏ thông minh, nhất định không có việc gì.”

Lãnh Nghĩa vẻ mặt lo lắng nhìn thông đạo dưới đáy biển kia, gật gật đầu: “Ta cũng tin tưởng Tĩnh Nhi gặp dữ hóa lành.”

“Đi thôi, chúng ta trở về khách điếm thương nghị việc võ lâm đại hội.”

“Hảo, thỉnh!”

“Thỉnh!”

Diêm Vô Xá nắm tay Phi Nhi, cùng Lãnh Nghĩa song song mà đi, ba người hướng bên bờ đi đến.

Lý Mính Nhi một người đi theo phía sau, có vẻ phi thường cô đơn, ánh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt tuấn tú của Diêm Vô Xá, cho dù hắn bên người đã có người âu yếm, cũng vô pháp ngăn cản cảm giác nàng thương hắn.

Hắn nói qua, chỉ cần nàng nguyện ý thì có thể ở Diêm phủ trụ cả đời, hai người tiếp tục duy trì quan hệ bạn tốt. Hoặc là đối với Diêm Vô Xá mà nói, nàng càng giống muội muội bình thường của hắn.

tình cảm lưu luyến ngày xưa sớm đã tan thành mây khói, nhưng cái nàng muốn, không đơn giản làngày xưa, không chỉ là ngày xưa……

Mọi người trở lại khách điếm là lúc mặt trời đã lặn xuống đằng Tây, bởi vì Vạn Độc môn cử hành võ lâm đại hội, cho nên khách điếm trụ đầy người trong võ lâm. Rất nhiều người sợ hãi người Vạn Độc môn sẽ ngầm phá hư hữu nghị các bang hội, thậm chí sợ hãi bọn họ sẽ hạ độc ở đồ ăn, đều lựa chọn ở tại bên ngoài, ăn ở bên ngoài, đợi cho đại hội cử hành mới tiến vào Vạn Độc môn.

Từ đám người lui tới trong khách điếm, liền nhìn ra danh dự của Vạn Độc môn thật sự không tốt.

Bữa tối, các võ lâm hào kiệt bắt đầu thảo luận về võ lâm đại hội lần này, chủ vị võ lâm minh chủ đến tột cùng dừng ở tay người nào. Diêm Vô Xá không quan tâm, ngồi ở lan can bên cạnh lầu hai, im lặng lắng nghe tiếng nghị luận ở bốn phía.

Khoa trương nhất là đến từ đệ tử phái Thanh Cô, một bên mắng Vạn Độc môn làm việc âm trầm, một bên bình luận trước mắt giang hồ, thập phần phấn khích.

Phi Nhi vừa ăn mỹ vị, một bên nghe được chuyện bát nháo, thẳng đến nghe thấy tên của Đa Duy, nàng cả người cứng ngắt, vểnh tai, dài cổ, nhìn xem người khác đánh giá Đa Duy thế nào.

Đệ tử phái Thanh Cô tiếp tục nói: “Nghe nói võ lâm đại hội lần này, tiếng hô cao nhất là môn chủ Minh Môn, Diêm Vương Diêm Vô Xá, còn có thần xạ thủ Đỗ Yến của Viễn Không sơn trang. Bất quá, nghe nói phụ thân cùa Đỗ Yến cùng Diêm Vương giao tình rất tốt, hơn nữa Diêm Vương thần công, huyết tinh tàn nhẫn, Đỗ Yến tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm giang hồ không đủ, theo ta thấy, Diêm Vương đoạt được chủ vị là không khỏi bàn cãi.”

hai tròng mắt Phi Nhi sáng ngời, quay đầu lại hưng phấn mà nhìn Diêm Vô Xá.

Diêm Vô Xá đương nhiên biết bé con vui sướng, một tay nắm bàn tay mềm của nàng, ý bảo nàng đừng gọi bậy. Một tay lạp lạp mũ áo choàng chính mình, không cho bất luận kẻ nào nhận ra thân phận của hắn. Hiện tại bị nhận ra, chính là gặp phiền toái.

“Ta thấy chưa chắc!”

Góc biên có một nam nhân đứng lên,“Hoắc” Một tiếng mở ra quạt giấy, đối đệ tử phái Thanh Cô kiêu ngạo ngẩng đầu.

“Vị anh hùng này có cao kiến gì?”

“Tại hạ nghe nói lãnh quốc Tiêu Diêu Vương – Hoàng Bộ Tuấn cũng có hứng thú tham gia võ lâm đại hội, Tiêu Diêu Vương võ công tuy rằng không bằng Diêm Vương, nhưng thủ hạ của hắn có hai viên mãnh tướng, “nhân nghĩa huyết tinh tà ma”, một đôi tỷ muội song sinh. Các nàng một người chỉ có một bàn tay, đứng lên cùng một đôi chân, đại hội đã pmuốn phê chuẩn hai người các nàng trở thành một người dự thi.”

“Huyết tinh tà ma?”

“Ta cũng từng nghe nói qua.”

Một nam nhân bát quái khác đứng lên,“Đừng xem các nàng thân thể không trọn vẹn, nhưng mà võ công vô cùng cao cường, lực công kích cùng năng lực phòng ngự đều là gấp đôi người thường, mười ngón vừa ra, không dính huyết, không rút tay. Rất nhiều cao thủ đều chết ở dưới chưởng các nàng, phi thường đáng sợ.”

“Đúng rồi, đừng quên còn có môn chủ Lãnh Nghĩa của thiên hạ đệ nhất môn, nhị đương gia Lãnh Húc, môn chủ Vạn Độc môn Đinh Oánh Oánh, này đều là ba đại cao thủ, vô luận kết cục là ai đều là một hồi ác chiến.”

“Cho nên võ lâm đại hội lần này, thật sự phấn khích vạn phần a.”

“Đúng vậy đúng vậy, ta cũng vì vậy mới đến xem náo nhiệt, còn có rất nhiều mỹ nữ nha.”

“Ha ha ha!”

Nghe thấy đối thủ hung ác, Phi Nhi không khỏi khẩn trương đứng lên, công phu của Đa Duy mặc dù cao, nhưng những người này cũng vô cùng tinh quái, khó lòng phòng bị, thực dễ dàng bị thương. Hơn nữa rất nhiều người đến xem náo nhiệt, lên sân khấu toàn bộ đều là nhất đẳng cao thủ, vạn nhất có cái gì ngoài ý muốn, Đa Duy còn thể diện gì a?

Dùng bữa tối được một chút, Phi Nhi đã đắm chìm trong suy nghĩ, này khoa trương giang hồ đánh nhau, càng nghe trong lòng càng lạnh, kết quả chưa ăn được bao nhiêu, liền bị Diêm Vô Xá dắt trở về phòng gian.

Diêm Vô Xá biết bé con bình thường ăn nhiều, đêm nay ngoài ý muốn lại ăn ít như vậy, xoay người đành cầm lấy đĩa bánh bao kia, cùng nàng cùng nhau trở về phòng nghỉ ngơi.

Trong phòng, Phi Nhi oa ở trong ngực Diêm Vô Xá, bàn tay mềm vòng quanh trên dây lưng quần áo của hắn, tử mâu tràn đầy sầu bi, không biết như thế nào cho phải.

Diêm Vô Xá một bàn tay vỗ về đầu nàng, một bàn tay cầm một quyển võ công bí tịch, xem đến nhập thần. Này vốn là nội công bí tịch Lãnh Nghĩa cho hắn mượn, bình thường vì nội công của hắn quá mức cường đại, vừa ra tay tất là sinh linh đồ thán. Lãnh Nghĩa nói cần phải rèn luyện thêm vài phần âm nhu, hai người hỗn hợp, mới có thể thu phát tùy tay, không thương hòa khí.

Lãnh Nghĩa thân là môn chủ thiên hạ đệ nhất môn, trừ bỏ võ công cao cường, bản thân cũng chuyên nghiên cứu võ công bí tịch, cơ hồ võ công trong chốn võ lâm hắn đều biết, ưu nhược rõ ràng. Tuy rằng đối võ công này không phải thực tinh luyện, nhưng đùa giỡn mấy chiêu còn có thể che giấu tai mắt người khác.

Cho nên Diêm Vô Xá phi thường tin tưởng hắn, dựa theo chỉ điểm của hắn làm phong phú nội công chính mình.

Chỉ chốc lát, Phi Nhi chuyển dịch vị trí, Diêm Vô Xá rũ mắt xuống, bé không biết khi nào đã ngủ, chính là hai hàng long mày vẫn nhíu chặt, ủng cao, bộ dáng giống như cõi lòng đầy tâm sự.

Ngón tay thô ráp không khỏi xoa xoa mi tâm của nàng, giãn đôi mày làm cho hắn đau lòng rối rắm, nàng vốn nên thiên chân vô tà, hoạt bát rực rỡ, sầu bi để cho mình hắn gánh vác là tốt rồi.

Ngón tay dừng lại, Phi Nhi vẫn như cũ cau mày, bàn tay mềm ôm kích thước lưng áo của hắn, mông lung thấp giọng cô lỗ một câu: “Đa Duy, không cần tham gia được không.”

Diêm Vô Xá bỗng dưng sửng sốt, thì ra bé con cau mày không vui là vì lo lắng cho hắn, phỏng chừng lời lẽ buổi tối đã dọa đến nàng, mới có ý tưởng này.

Thấy nàng vì chính mình suy nghĩ, Diêm Vô Xá trong lòng ngọt tư tư, gấp khúc thân mình, ở bên tai nàng nói một câu: “Yên tâm, ta sẽ không có việc gì.”

“Đa Duy……”

Xem bộ dáng nàng ngủ thật sự không thoải mái, Diêm Vô Xá buông sách, nằm thẳng ở trên giường, làm cho nàng tiếp tục ghé vào trong ngực ngủ. Chính là vừa nằm xuống, mỗ nữ lại chuẩn xác cầm đúng chỗ “nhạy cảm” của hắn, biến hắn thành dở khóc dở cười.

Không có biện pháp, không muốn đánh thức nàng, vẫn là tùy nàng đi thôi.

Diêm Vô Xá đành phải bắt buộc chính mình nhắm mắt lại, không thèm nghĩ đến nhục dục kia nữa, thả lỏng kích thước lưng áo của nàng, nhắm mắt dưỡng thần.

Ngày hôm sau, khách điếm lại tiếp thêm rất nhiều người, các đạo nhân mã đến đông đủ, chưởng quầy sinh ý thịnh vượng, bọn tiểu nhị bận tối mày tối mặt, ở khách điếm chạy tới chạy lui. Động tác bận rộn, cùng góc bọn họ có đối lập rõ ràng.

Diêm Vô Xá nắm tay Phi Nhi, im lặng uống cháo, Lãnh Nghĩa lo lắng Tĩnh Nhi, mày rậm cao ngất, không nói gì. Mính Nhi nhìn thấy Diêm Vô Xá cùng Phi Nhi thân mật, là đả kích nghiêm trọng, ngay cả ánh mắt đều tràn ngập đau thương.

Sau khi dùng xongđiểm tâm, võ lâm nhân sĩ đều tiến vào Vạn Độc môn, đi hỏi thăm tình huống. Khách điếm lập tức im lặng rất nhiều, bọn tiểu nhị cũng nhẹ nhàng thở ra, ngồi ở cái bàn nghỉ ngơi một chút.

Bốn người trở về phòng, Lãnh Nghĩa cùng Diêm Vô Xá nghiên cứu võ thuật, Mính Nhi cùng Phi Nhi ngồi ở một bên không có việc gì. Mính Nhi một lòng suy nghĩ chuyện tình Diêm Vô Xá, cũng không có quan tâm vấn đề Phi Nhi, biến thành không để ý tới.

Phi Nhi có chút chịu không nổi Mính Nhi nặng nề, đứng dậy nói: “Đa Duy, ta đi ra ngoài đi một chút.”

“Chớ đi quá xa.”

“Nga.”

Bé con nhanh chóng lao ra phòng, đi xuống lầu, đi vào mặt sau tiểu viện khách điếm. Ngồi ở trên cỏ, hưởng thụ dương quang buổi sáng.

Phi Nhi hai tay ôm đầu gối, đối mặt thái dương, ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, ánh sáng ấm áp chiếu lên trên người, cảm giác thực ấm áp, làm cho người ta muốn đi ngủ.

Thời điểm hai mí mắt của mỗ nữ đang đánh nhau, một thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện ở sau người, Phi Nhi mở choàng mắt, chính là tốc độ của hắn rất nhanh, một phen thiết phiến đã đặt tại cằm của nàng, con ngươi đen kinh ngạc nhìn nàng.

Phi Nhi bỗng dưng nhăn lại mi, nhìn chăm chú vào nam nhân trước mắt, môi đỏ mọng tức giận phun ra ba chữ: “Ngươi ai a!”

Nam nhân nhất thời sửng sốt, nghi hoặc nhìn nàng, tiếng nói trầm thấp phi thường áp lực vang lên: “Nàng không nhớ ta sao?”

“Ta cũng chưa từng gặp qua ngươi, làm sao nhớ rõ!”

“Chưa thấy qua ta?!”

Thiết phiến hung hăng nhắc tới, bắt buộc Phi Nhi thẳng cổ, thiết phiến lạnh như băng sắc bén quát phá da thịt của nàng, khiến nàng hơi hơi nhíu mày.

“Trí nhớ ta luôn luôn không tốt, này… không thể trách ta.”

“Chết tiệt! Trí nhớ không tốt cũng không hẳn là quên nam nhân đầu tiên của ngươi!!”

Tử mâu nhất thời trừng thật to, tò mò trát trát: “Nam nhân đầu tiên? Ngươi?”

Hoàng Bộ Tuấn mạnh thu hồi cây quạt, đại chưởng kiềm trụ cằm của nàng, bạc môi khêu gợi tới gần, hơi thở ấm áp phun ở trên gương mặt của nàng, nhẹ giọng nói:

“Cần ôn lại một chút hương vị mất hồn kia sao? Bảo bối nhi……”

“No!! Không, không cần! Ngươi tránh ra!!”

Phi Nhi hoảng hốt đứng lên liền rống lớn nói, căng thẳng làm vết thương chỗ ngực lập tức co rút đau đớn, nàng mãnh liệt hô hấp một hơi, hai mắt che kín thống khổ, lấy tay đè lại ngực, gấp khúc thân mình, thừa nhận đau đớn xé rách kia.

“Phi Nhi? Nàng làm sao vậy? Phi Nhi?”

Hoàng Bộ Tuấn thấy nàng không ổn, vội vàng giúp đỡ nàng, nhìn chăm chú vào dung nhan tái nhợt kia, mày kiếm nhăn lại: “Nàng bị thương?”

Phi Nhi cố nén đau, suy yếu đẩy hắn, lắc đầu: “Đi…… Tránh ra, đừng…… Đừng chạm vào ta.”

“Để cho ta nhìn xem vết thương của nàng.”

“Không cần! Đừng…… Đừng chạm vào……”

Hoàng Bộ Tuấn không để ý đến ngăn trở của nàng, hai tay vạch quần áo của nàng, lộ ra áo lót kỳ lạ, con ngươi đen bỗng dưng nheo lại. Đây là quần áo gì? Vì sao lần trước không thấy nàng mặc qua?

Tầm mắt đặt ở miệng vết thương một tấc trên ngực trái, chỉ thấy miệng vết thương hiện lên máu đỏ tươi, nhưng lại bị một lớp da mỏng ngăn cản, chảy ra không được. Hoàng Bộ Tuấn vừa thấy miệng vết thương ngay trái tim, hơi hơi rung động.

“Này…… Đây là cái gì tạo thành!”

Hắn vẫn là lần đầu thấy miệng vết thương thần kỳ như thế, không khép lại, nhưng không đổ máu, không nguy hiểm đến tính mạng? Là thần lực của dược chữa thương, hay là hiệu quả của hung khí?

“Ngươi…… Ngươi không cần……”

“Ta là nam nhân của ngươi!”

“Khẩu xuất cuồng ngôn!”

Tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên ở phía sau Hoàng Bộ Tuấn, theo sát sau chính là chưởng phong hung mãnh hướng phía sau lưng hắn hướng lại đây.

Hoàng Bộ Tuấn ôm lấy Phi Nhi, nhảy tới phía trước, né tránh chưởng phong, nhẹ nhàng rơi xuống đất, chống lại một đôi con ngươi đen phẫn nộ.

Diêm Vô Xá thấy Phi Nhi trong lòng hắn quần áo không chỉnh, lửa giận càng lớn, đối hắn gầm nhẹ nói: “Ngươi đối nàng làm cái gì!”

“Nàng là nữ nhân của ta.”

“Có chứng cớ gì!”

“Bổn vương lấy lần đầu tiên của nàng, đã hướng nữ đế đưa ra hôn sự, lấy thời gian, nàng chính là Tiêu Dao phi của ta.”

“Làm càn!”

Diêm Vô Xá nhịn không được rít gào,“Bổn vương không tha cho ngươi, dám vu tội nữ nhi của ta!”

“Này không phải vu tội, đây là sự thật, bổn vương tình thế bắt buộc. Mà ngươi, thân là dưỡng phụ của nàng, ngày đêm đối với nàng có ý nghĩ có ý nghĩ không an phận, đó mới là cuồng ngôn loạn ngữ, bị người trong thiên hạ nhạo báng.”

“Bổn vương hôm nay sẽ diệt cái miệng thối của ngươi!”

Diêm Vô Xá vừa nói xong, thân thể cao lớn bay vọt lên, hai quyền hướng Hoàng Bộ Tuấn nhanh chóng đá lại đây.“Ba ba” Hai tiếng, quyền đầu bị một đôi bàn tay mềm tiếp được, con ngươi đen nhắc tới, chống lại khuôn mặt tinh xảo hai trương phiếm hoa đào đỏ bừng.

Hắn cũng không đình chỉ công kích, quyền đầu mãnh chuyển, phản thủ nắm bàn tay nàng, nghe thấy “Khanh khách” Hai tiếng, hai tay nàng đột nhiên trở nên mềm mại, hóa giải mãnh lực của hắn.

Ngay sau đó, thừa dịp nữ tữ còn chưa có phản kích, hắn đã xoay người, tung cước, cước phong chuẩn xác ngay chính giữa má hai người. Hai nữ nhân liền bay ra ngoài mấy trượng.

Diêm Vô Xá thân thể cao lớn đáp xuống trước mặt Hoàng Bộ Tuấn, lộ ra một chút tà ác tươi cười: “Mặc kệ là nam hay là nữ, ngăn cản ta đoạt lại Phi Nhi đều chỉ có chết!!”

Hoàng Bộ Tuấn không chút nào sợ hãi khí tức âm trầm của hắn, từ ống tay áo xuất một viên thuốc màu đỏ, dùng sức ném tới phía trước.

“Oanh!”

Một tiếng nổ, chung quanh nổi lên sương khói màu đỏ, vây quanh Diêm Vô Xá.

Đợi cho đến lúc Diêm Vô Xá đẩy ra khói hồng, Hoàng Bộ Tuấn cùng Phi Nhi đã chẳng biết đi đâu. Hắn liếc mắt một cái, hai nữ nhân bên cạnh kia cũng đi theo đi rồi.

Phẫn nộ hắn hai quyền nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng quát: “Bổn vương sẽ không bỏ qua ngươi, Hoàng Bộ Tuấn!!”

…………


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.