Đản Sinh Vương Phi

Chương 4: Chương 4: Nữ nhân phóng đãng




Phía sau lại xuất hiện một thân ảnh cao lớn, một cái áo choàng màu đen lập tức phủ lên thân thể xích lõa, đem nàng kéo đến bên người. Diêm Vô Xá xuất hiện một tia hờn giận trong mắt, nhìn chăm chú vào tiểu gia hỏa một chút rụt rè cũng không có kia, chẳng lẽ phụ mẫu của nàng chưa từng dạy qua là “nam nữ thụ thụ bất thân” sao? Tùy tiện đụng chạm trên người nam nhân còn chưa nói, bây giờ lại trần như nhộng, còn ra thể thống gì! Nghĩ đến đây, tâm tình cư nhiên lại xấu đi a, mày rậm kẽ nhíu lại.

Phi Nhi nháy mắt mấy cái, nhìn nhìn thị vệ trưởng, lại nhìn Diêm Vô Xá, cảm giác được từ trong đôi mắt của hắn ẩn chứa sự tức giận, đáng thương hề hề nhíu nhíu mày, nàng đã làm sai cái gì sao?

Thoáng nhìn thấy Vương gia đang tức giận, thị vệ trưởng vội vàng chắp tay nói: “Vương, đừng trách cứ tiểu thư, nàng là sợ thuộc hạ đánh thức ngài, cho nên mới vội vàng lao tới.”

Diêm Vô Xá ánh mắt trở nên thâm u, nắm tay Phi Nhi dẫn đến bên cạnh bàn, ra lệnh : “Gọi tiểu nhị đem điểm tâm lên đi.”

“Vâng, vương!”

Nhìn thấy Vương gia không trách tội Phi Nhi, thị vệ trưởng mới an tâm rời đi. (khều zịt: hình như ta thấy a này có vấn đề… Vịt : Có vấn đề cũng k thể làm gì được , há há há =]]]] )

Diêm Vô Xá nhìn Phi Nhi, biết hai người ngôn ngữ không thông, nhưng là có một số việc không thể không nói rõ với nàng. Những cái nàng còn chưa kịp nhận thức, hắn phải gánh vác trách nhiệm làm phụ thân, bảo vệ danh tiết của nàng. (^^, Xá ca hảo ngụy biện a!)

Vì thế, Diêm Vô Xá cầm hai tay của nàng, nghiêm túc nói: “Tên của…con gọi là Phi Nhi, từ nay về sau ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta, không được tiếp xúc thân mật cùng nam nhân khác, hiểu không?”

Phi Nhi cái hiểu cái không, nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt long lanh.

“Phi Nhi…… Tên của con……”

Diêm Vô Xá chậm rãi giải thích, ngón tay chọc chọc ngực nàng.

“Về sau người khác gọi con là…… Phi Nhi tiểu thư, ta gọi con là…… Phi…… Nhi, hiểu không?”

Môi đỏ mọng mở ra, Phi Nhi một ngụm cắn lấy ngón tay của hắn, nhăn mũi, không hờn giận trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái, cô lỗ nói: “Tên liền tên, vì sao lại đâm vào ngực của ta!”

Tựa hồ có điểm biết hắn đặt tên cho nàng.

“……”

Diêm Vô Xá nhìn chăm chú vào ngón tay còn đang nằm trong cái miệng nhỏ nhắn kia, cảm giác được khoang miệng của nàng ấm áp ướt át, con ngươi đen trở nên thâm thúy, nhu tình.

Đầu lưỡi mềm mại xẹt qua, thân thể Phi Nhi ngửa ra sau, lôi ngón tay ra, còn mang ra cả một sợi chỉ bạc óng ánh, kéo dài từ đầu ngón tay hắn đến bờ môi căng mọng kia, quyến rũ phiến tình, làm cho ai đó hồn xiêu phách lạc.

Nhìn thấy Diêm Vô Xá không nói gì, thật ra là hắn đang chìm đắm, ngây ngất đến tê dại bởi cánh môi đỏ tươi ướt át của nàng a, nhưng Phi Nhi lại sợ hắn tức giận không cần nàng, vội vàng mở song chưởng ra, hai tay treo lên cổ của hắn, ôm hắn thật chặt.

Hai bàn tay vỗ nhẹ phía sau lưng hắn, nói: “Đa Duy, Phi Phi sẽ thực ngoan ngoãn nghe lời, đừng bỏ ta.”

Ngữ khí ủy khuất cực kỳ.

“Ân.”

Diêm Vô Xá theo bản năng thấp ứng một câu, khuôn mặt đang lo lắng nhất thời tan thành mây khói, cái mũi cọ cọ vào cổ của hắn, Phi Nhi rất thích Đa Duy này.

“Vương, điểm tâm đã mang đến.”

“Đem vào đi.”

Diêm Vô Xá dùng ống tay áo lau khô cằm của nàng, sau khi đã cho nàng ngồi ngay ngắn trên ghế, mới đi đến chậu nước bên cạnh bắt đầu rửa sạch ngón tay.

Thị vệ trưởng dẫ theo tiểu nhị đem điểm tâm tiến vào, tiểu nhị rất nhanh đem thức ăn bày ra trên bàn, tầm mắt xẹt qua Phi Nhi, nhất thời ngẩn người, một cô nương thật xinh đẹp a, đặc biệt là đôi môi đỏ mộng kia, hảo phấn nộn, hảo mê người, làm cho người ta không khỏi muốn thân cận, muốn hôn lên cánh hoa mềm mại ấy……

Thị vệ trưởng nhìn thấy tiểu nhị dừng lại động tác, gầm nhẹ một câu: “Không được liếc ngang liếc dọc!”

“Vâng , vâng…, gia mời dùng, mời dùng!”

Tiểu nhị vội vàng thu tầm mắt về, khom người lấy lòng, dần dần rời khỏi phòng. Lúc đi tới cửa vẫn là vụng trộm ngắm Phi Nhi liếc mắt một cái, lưu luyến không rời mà đóng cửa lại.

Phi Nhi toàn bộ lực chú ý đều đặt ở các món ăn trên bàn, đôi mắt đẹp long lanh, tràn đầy sự tò mò , nghi hoặc, trong đầu đoán này đoán nọ. Tầm mắt xẹt qua, bánh bao nàng thấy cũng nhiều, nhưng chưa thấy cái nào lớn như vậy; chắc là không phải ? Hay là pizza ?! Mặt trên lại không có thịt, chỉ có một ít hành; Còn có cái đó, là cháo của người Trung Quốc sao? Rất thơm a.

Diêm Vô Xá rửa sạch tay, đi đến bên cạnh Phi Nhi, phát hiện nàng chỉ dùng ánh mắt ngạc nhiên tò mò nhìn thức ăn trên bàn, chứ không hề động tới. Chẳng lẽ nàng chưa ăn qua mấy thứ này sao?

Diêm Vô Xá cầm lấy một cái bánh nướng, bẻ làm đôi, đem một nửa đưa cho nàng, giải thích nói:

“Cái này gọi là…. bánh…..nướng… »

Phi Nhi tiếp nhận bánh nướng, mỉm cười, gật gật đầu, học theo hắn mở to miệng cắn một ngụm, mặn mặn thơm thơm, hương vị thật ngon a !

Phi Nhi từ nhò đã sinh sống tại nước ngoài, tuy rằng nàng có một nửa dòng máu Trung Quốc, nhưng là ca ca rất ít khi mang nàng đi ăn thức ăn Trung Quốc, trở lại Tinh Linh Quốc lại ăn đồ ăn của thủy tộc, chân chính mà nói, chưa từng ăn qua một bữa điểm tâm truyền thống nào của Trung Quốc.

Rất nhanh, Phi Nhi đã giải quyết xong nửa cái bánh nướng trên tay, vươn tay đặt trên một cái bánh nướng khác trên bàn, tầm mắt chuyển lại đây, như là hỏi Diêm Vô Xá nàng có thể lấy ăn không?

Diêm Vô Xá mỉm cười gật đầu, hiểu được ý tứ của nàng, tiểu tử kia còn rất biết lễ phép, quy củ của một cô nương khuê tú sẽ dễ dàng học được.

Nhận được sự phê chuẩn, Phi Nhi lập tức cầm lấy « đại bánh bao », hung hăng cắn một ngụm! Khóe miệng lập tức tèm nhem mấy mảnh thịt băm, còn có một ít rau xanh.

“Tiểu yêu tinh tham ăn.”

Diêm Vô Xá cưng chiều nói một câu, tự nhiên vươn tay, lau đi những vết thức ăn lấm lem trên khóe môi của nàng .

Thị vệ trưởng thịnh (múc) hai chén cháo cho Diêm Vô Xá và Phi Nhi, đặt ở trước mặt bọn họ, cung kính ngồi xuống phía đối diện, hỏi Diêm Vô Xá: “Vương, trên người của ngài có thương tích, thật sự muốn hôm nay xuất phát về Minh phủ sao?”

“Không có gì đáng ngại, ta lo lắng cho nương.”

“Vâng, vương!”

Vương gia có tiếng hiếu thuận, mọi chuyện lớn nhỏ đều thuận theo lão phụ nhân định đoạt, liền ngay cả thị thiếp trong phủ của hắn cũng là lão phu nhân thay hắn tuyển chọn. ( Vịt : Gì , có thị thiếp , ta bắt đầu ghét rồi , hứ )

Lão phu nhân tuy rằng không thích những nữ nhân yêu diễm, suốt ngày ẻo lả chăm chút nhan sắc, nhưng mà dung mạo không hoa nhường nguyệt thẹn liệu có lọt vào trong mắt của vị vương gia phong lưu đa tình này hay không, cho các nàng dùng hết mọi chiêu thức câu dẫn Vương gia, sớm ngày sinh cho bà một tiểu oa nhi mập mạp béo tròn đi?

Phi Nhi dường như rất thích ăn cháo –loại thức ăn mềm mềm trơn trơn này,cho nên lập tức ăn liền ba bát to, sau đó phi thường bất nhã đặt bát xuống một cái “cạch”, dựa vào người Diêm Vô Xá, hai tay xoa xoa cái bụng tròn, haiz, nàng no rồi! (chưa no là pó tay J)

Hai nam nhân nhìn động tác của nàng không khỏi cười khẽ, đều lộ ra tươi cười sủng ái, tiểu mỹ nhân hoạt bát, lanh lợi đang yêu như vậy, phu nhân nhất định sẽ yêu thích.

Dùng xong điểm tâm, Diêm Vô Xá mới nhớ tới Phi Nhi còn chưa rửa sạch tay sau khi dùng thiện , thừa dịp thị vệ trưởng đi chuẩn bị cho đoàn người xuất phát, hắn dạy cho Phi Nhi dùng muối để làm sạch. Nàng rất thông minh, chỉ cần nhìn qua một lần, đã có thể học theo động tác của hắn, biết dùng muối để thanh tẩy.

“Bên ngoài hơi lạnh, ngươi trước mặc quần áo của ta đi.”

Diêm Vô Xá cởi áo choàng của nàng ra, hai đỉnh phong sơn lại xuất hiện trước mắt, nhưng lúc này hắn nửa điểm cũng không dừng lại, nhanh chóng đem bộ y phục mặc lên người Phi Nhi, chính là quần hơi dài, khi di chuyển chỉ sợ nàng vấp phải mà ngã lăn quay ra đất.

Phi Nhi thoáng nhìn Diêm Vô Xá ngồi xổm trước mặt mình, nghi hoặc nhìn ống quần, biết hắn ngại quần quá dài, vội vàng kéo cao hai ống quần, đi đến trước bàn trang diểm, cầm lấy kéo, tự nhiên mà nâng chân đặt lên ghế, cắt một đoạn, ống quấn lập tức được rút ngắn đáng kể, đôi chân ngọc ngà lộ ra, nàng hài lòng mỉm cười, ngoe ngẩy mấy ngón chân búp măng.

Diêm Vô Xá đi đến trước mặt nàng, nhìn ống quần, vừa lòng gật đầu: “Phi Nhi hảo thông minh.”

Phi Nhi tựa hồ hiểu được lời hắn nói, biết hắn đang khen ngợi chính mình, lập tức hưng phấn đứng lên, hai tay kéo mặt hắn xuống, “Chụt” một cái lên đôi môi mỏng kia!

“……”

Nhất thời, Diêm Vô Xá cùng xuất hiện ngũ vị trong lòng, không biết là nên vui hay nên buồn, tiểu gia hỏa này thật sự là một nữ nhân dễ dãi mà, sao dám tùy tiện thân mật cùng nam nhân như vậy?

Phát hiện ra điều này nhưng nụ hôn vừa rồi không hề làm cho hắn hờn giận a, thậm chí khóe môi còn giương lên một chút ý cười ngọt ngào!

Nhưng mà, nàng là nữ nhi của hắn, nữ nhi Minh Vương, làm sao có thể phóng – đãng như thế?

Không! Hắn nhất định phải dạy nàng rời xa nam nhân khác, nhất định phải như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.