“Tuyết tộc từ trước đến nay không thích dây vào chuyện thị phi, lần này vì cớ gì lại thay Cuồng Hú Tộc đòi công đạo?”
Đạt Y Đồ ngồi ở ghế chủ thượng, Minh Vương cùng Phi Nhi ngồi một bên, Đạt Mộc Tề cùng Yên Chi giữ ở một nơi khác, tầm mắt mọi người đều đặt trên người nữ nhân bị trói ở chính giữa lều vải.
Thánh Tuyết quỳ trên mặt đất, trên vai có vết máu, cố nén đau đớn, lạnh lùng đảo mắt qua mọi người, cuối cùng dừng ở trên người Diêm Vô Xá cùng Phi Nhi, cùng Đạt Y Đồ nhìn nhau.
Nàng hừ lạnh một tiếng, khinh miệt nói: “Nàng thật là Vương phi của ngươi sao?”
Diêm Vô Xá cùng Phi Nhi hai người đồng thời lộ ra mỉm cười, nhìn về phía Đạt Y Đồ, không biết nam nhân trung hậu thành thật này sẽ trả lời như thế nào?
Đạt Y Đồ mặt nhăn mày nhíu, thở dài thật sâu, nhìn chăm chú vào Thánh Tuyết, trả lời: “Đây chỉ là kế sách tạm thời, bổn vương không tính nạp Vương phi.”
“Khắp thảo nguyên, trừ bỏ tỷ tỷ Thánh Cơ, ta cảm thấy không có nữ nhân nào xứng đôi với ngươi.”
“Phải không?”
Đạt Mộc Tề lại gần nói, mỉm cười nhìn nữ tử hàn khí bức người,“Ta cảm thấy ngươi cũng không tệ.”
“Bản công chúa không muốn bị chi phối bởi nam nhân!”
Đạt Y Đồ khoát tay, đánh gãy lời nói Đạt Mộc Tề: “Chúng ta không thảo luận vấn đề này. Nói, ngươi vì sao giúp Cuồng Hú Tộc, thậm chí không tiếc phá hư danh hào Tuyết tộc thánh khiết.”
Thánh Tuyết nhíu nhíu mày, do dự xem có nên nói tình hình thực tế hay không.
Đạt Y Đồ nhìn ra sự khó xử của nàng, dò hỏi: “Bổn vương không muốn lảm hỏng giao tình giữa hai tộc, hoặc là ngươi cảm thấy Cuồng Hú Tộc so với Đạt Mỗ Tộc càng đáng làm bằng hữu hơn?”
Đôi mắt đẹp thoáng hiện lên một tia nghi hoặc cùng do dự, thấp giọng nói: “Từ lúc các ngươi giết Thiết Hú, Thiết Oa đương nhiên trở thành tộc trưởng Cuồng Hú Tộc, nhiệm vụ đầu tiên chính là buộc tất cả đồng minh tộc thiếu tiền bọn họ phải hoàn trả số tiền mà họ đã thiếu Cuồng Hú tộc. Tỷ tỷ thấy bọn họ thu về rất nhiều tiền, mới kêu bọn họ trả cho chúng ta số ngân lượng của đợt thu mua lương thảo vừa rồi. Thiết oa nói Đạt Mỗ Tộc giết ca ca của nàng, muốn chúng ta tới nơi này lấy tiền.”
Đạt Y Đồ giật nhẹ khóe miệng, vừa nghe đã hiểu, Cuồng Hú tộc rõ ràng đã lập sẵn âm mưu quỷ kế, bằng không Tuyết tộc sẽ không dễ dàng ra tay.
“Ngân lượng đó đều là mồ hôi nước mắt của tộc nhân, nửa năm thu một lần, cuộc sống của bọn họ, mỗi ngày trôi qua đều là cả một vấn đề, cho nên ta đành phải mang theo các dũng sĩ, tự mình đến đây đòi tiền.”
“Bao nhiêu?”
Diêm Vô Xá hỏi.
“Ba ngàn năm trăm lượng.”
“Ha ha, Cuồng Hú Tộc thật đúng là tham a.”
Đạt Mộc Tề mỉm cười lắc đầu. Đối với Đạt Mỗ Tộc dồi dào, số tiền đó không xem là gì, chỉ như khúc gỗ mục, nhưng đối với một bộ lạc bình thường thì đây chính là tiền cứu mạng bọn họ.
“Số tiền đó là ngân sách dùng trong một năm của mọi người trong Tuyết tộc.”
Đạt Y Đồ nhìn nàng, nghĩ lại, cuối cùng nói ra ý nghĩ của chính mình: “Thánh Tuyết, bổn vương có thể cho tộc nhân ngươi bốn ngàn lượng, bù lại tổn thất của bọn họ, nhưng bổn vương có một yêu cầu.”
Thánh Tuyết nghe thấy Đạt Y Đồ chịu ra tay tương trợ, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, trả lời: “Chỉ cần Thánh Tuyết đủ khả năng, dù có vào biển lửa cũng không chối từ.”
“Hảo!”
Diêm Vô Xá khen ngợi gật đầu,“Quả nhiên là anh thư, thật can đảm!”
Phi Nhi ở bên cạnh lạp lạp ống tay áo Diêm Vô Xá, đô khởi cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ giọng nói: “Đa Duy, ngươi đã cười với nàng hai lần, không phải muốn cho nàng làm mẫu thân Phi Nhi đi?”
“Nha đầu ngốc, này chỉ là “anh hùng trọng anh hùng”, nữ tử lãnh khốc hào sảng như thế, sợ chỉ có thể gặp ở thảo nguyên.”
“Hừ!”
Phi Nhi hờn giận không nói gì nữa, không để ý tới hắn, trong lòng buồn bực.
Diêm Vô Xá đem lực chú ý đặt ở trên người Thánh Tuyết, không lưu ý cảm xúc của Phi Nhi có biến hóa.
Đạt Y Đồ mỉm cười, rời khỏi vị trí chủ thượng, đi đến bên cạnh Thánh Tuyết, giúp nàng cởi bỏ dây thừng, vừa nói: “Tuyết tộc cùng nhiều bộ lạc có quan hệ hảo hữu, ta muốn cùng vài đồng minh của Cuồng Hú Tộc hiệp thương, tránh phát sinh chiến sự.”
Thánh Tuyết gật gật đầu, hơi nhíu mày, trả lời: “Việc này không khó, nhưng thỉnh Nguyên Vương cho phép tộc nhân của ta về tộc trước, thân nhân bọn họ sẽ lo lắng. Dù sao tin tức Đạt Mỗ Tộc tiêu diệt Cuồng Hú Tộc truyền rất mau, ta tin tưởng thực lực của các ngươi.”
“Không thành vấn đề, vậy ngươi tính lưu lại mấy người……”
“Thánh Tuyết một mình ở lại là tốt rồi.”
“…… Hảo!”
Bên này, Yên Chi cùng Đạt Mộc Tề đều mỉm cười nhìn chăm chú vào Đạt Y Đồ cùng Thánh Tuyết, nữ nhân này thực hợp khẩu vị của bọn họ, trong lạnh lùng có loại cương nghị nghĩa bất dung từ, ngạo khí quyết đoán làm cho người ta bội phục. Nếu là nam nhân, tất là một mãnh tướng hiếm có.
Đạt Mộc Tề nắm lưng áo Yên Chi, tiêu sái nói: “Thánh Tuyết, ta thích nữ nhân này.”
“Ân a, còn nhỏ tuổi, thoạt nhìn lại như từng trải rất nhiều, làm bất cứ chuyện gì đều đem tộc nhân đặt lên hàng đầu, là một nữ anh hùng đủ nghĩa khí. Lại nói, nàng có thể ngăn cản pháp thuật của Phi Nhi, ngoan cố kiên cường, điểm ấy cùng Đạt Y Đồ giống nhau.”
“Bảo bối, nàng càng ngày càng hiểu ta.”
Đạt Mộc Tề kề sát vào bên tai Yên Chi, khẽ liếm hạ vành tai của nàng, cắn.
“…… Tránh ra! sắc lang chết tiệt! Nơi này nhiều người đừng như vậy.”
“Được rồi, để đến đêm nay.”
“…… Đi chết đi!”
Diêm Vô Xá gia nhập nghị sự, thương lượng cùng Đạt Y Đồ và Thánh Tuyết, Phi Nhi bên cạnh phi thường khó chịu ăn thịt dê, bĩu môi, hai tay tự mình xả thịt dê.
Nữ nhân kia so với nàng chẳng qua cao hơn một chút, đầy đặn hơn một chút, võ công tốt một chút, cao quý một chút, Đa Duy nhìn thấy nàng liền lập tức đem mình ném qua một bên, thực đáng giận!
Đôi mắt màu tím đặt ở trên người Thánh Tuyết, đánh giá, lại đánh giá, cuối cùng cũng không thể dẹp bỏ ghen tuông trong lòng.
Được rồi, nàng thừa nhận Thánh Tuyết so với nàng thành thục, sảng khoái, xinh đẹp, nhưng lại có sự quyết đoán phi thường hấp dẫn người.
Ai, nếu nàng có thể biến thành nữ nhân như vậy thì tốt rồi, Đa Duy nhất định có thể khăng khăng một mực với nàng, không bao giờ nhìn nữ nhân khác nữa!
Cuối cùng, ngay cả thịt dê cũng ăn xong, Phi Nhi còn không hết hy vọng cắn xương cốt, phát ra thanh âm “Khanh khách”.
Diêm Vô Xá bên cạnh quay đầu nghi hoặc nhìn nàng, hỏi: “Phi Nhi? Làm sao vậy?”
“Tốn hơi thừa lời!”
“…… Còn đói sao?”
“Đúng! Rất đói bụng, thập phần đói, phi thường đói khát!!”
Đạt Y Đồ vội vàng nhấc cánh tay, hướng người bên cạnh phân phó noi: “Đi, lấy một mâm thịt dê đến.”
“Không cần!”
Bàn tay mềm nhắc tới, Phi Nhi bỗng dưng đứng dậy,“Ta đi ăn luôn con dê còn lông!”
“……”
“……”
Nhìn chăm chú vào thân ảnh nổi giận đùng đùng kia, Đạt Y Đồ cùng Diêm Vô Xá hoàn toàn không biết chuyện gì phát sinh.
Yên Chi cùng Đạt Mộc Tề lại lộ ra tươi cười giả dối, hai người nhìn nhau, dựng thẳng ngón tay lên, không hẹn mà cùng nói: “Phi Nhi ghen tị.”
“Ân a.”
Yên Chi trong mắt lộ ra thần sắc ôn nhu: “Tiểu cô nương quả thật trưởng thành, nhưng lại yêu Đa Duy của nàng.”
“Chúng ta đừng vạch trần, nhìn xem Minh Vương chịu khổ như thế nào, rất chờ mong.”
“…… Ngươi, nam nhân biến thái.”
“Hắc hắc!”
Đạt Mộc Tề hai tay khoanh ở trước ngực, lộ ra tươi cười dào dạt đắc ý, ở chung không lâu, nhưng rất rõ ràng tính cách Phi Nhi, tiểu oa nhi này tuyệt đối sẽ chỉnh Diêm Vô Xá thực thảm.
Đáng thương Minh Vương!
Chờ mong, chờ mong……–