“Đại ca, huynh lại muốn đi Minh Thành một chuyến nữa sao?”
“Điều mà Nữ đế yêu cầu, trại Đạt Mỗ làm không được, nàng ta sẽ không ra tay tương trợ.”
“Nữ nhân keo kiệt!”
Đạt Mộc Tề thấp rủa một câu,“Dựa vào cái gì mà dám yêu cầu đại ca trở thành nam phi của nàng, đáng giận!”
Yên Chi cùng Phi Nhi ngồi ở một bên, Phi Nhi tuy rằng mở to mắt nhìn chăm chú từng biểu hiện của họ, nhưng một câu cũng nghe không hiểu.
Thoáng nhìn bọn họ cùng Yên Chi tỷ tỷ đều cau mày, nàng phi thường muốn biết đã phát sinh sự tình gì, xem mình có hỗ trợ được gì không, để báo đáp lại ân tình cứu mạng cùng lưu giữ nàng bấy lâu của bọn họ.
Đạt Mộc Tề quay đầu đi, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt to tròn đang ngập tràn khó hiều, trong đầu đột nhiên lóe lên, vội vàng nói với đại ca:
“Nàng không phải nữ nhân của Minh Vương sao? Chúng ta có thể yêu cầu Minh Vương tương trợ một chút không? Tốt xấu gì chúng ta cũng đã cứu nữ nhân của hắn.”
Yên Chi trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, giải thích nói: “Nàng là nữ nhi của Minh Vương, không phải nữ nhân!”
“Minh Vương luôn nghe lệnh nữ đế, ngươi nói, nữ đế sẽ cho hắn xuất binh tương trợ sao?”
“Ta nghĩ……”
Yên Chi lộ ra một chút mỉm cười,“Có thể nhờ Viễn Không sơn trang tương trợ, so với nữ đế càng hữu hiệu hơn.”
“Đúng!”
Đạt Mộc Tề nhảy dựng lên, hưng phấn mà vỗ mạnh xuống bàn,
“Địa vị trên giang hồ của Viễn Không sơn trang, còn có võ công tu vi của Đỗ Yến, lại thêm một Minh Vương, đừng nói là Tộc Cuồng Hú, cho dù là thêm mấy tộc nhân khác chúng ta cũng không sợ.”
“Không sai!”
Yên Chi bổ sung thêm:
“Đỗ Yến trên giang hồ là thần xạ thủ (bắn cung), thân nhẹ như chim yến. Tuổi còn nhỏ đã có thể đánh bại võ lâm minh chủ đương kim, lại khiêm tốn không tiếp nhận vị trí minh chủ, có thể thấy được nhân phẩm tu dưỡng cực cao. Trên giang hồ, coi trọng nhất là nghĩa khí, nếu bọn họ biết Phi Nhi được chúng ta giúp đỡ, nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp chúng ta.”
“Đại ca, đừng lo lắng nữa.”
Đạt Y Đồ ngưng trọng nhìn chăm chú vào Phi Nhi, đôi mắt màu lam xẹt qua vô số tình cảm, thật sự không nghĩ đến phải lợi dụng nàng để đi cầu viện trợ. Nhưng chuyện đã đến mức này, các tộc khác đối với trại Đạt Mỗ đều như hổ rình mồi, đều muốn thâu tóm trại Đạt Mỗ tài nguyên phong phú, đất đai màu mỡ làm của riêng, uy hiếp tứ phía, gần ngay trước mắt, làm cho hắn không thể không nhanh chóng nghĩ biện pháp, bảo trì tự do cho người trại Đạt Mỗ.
Đạt Y Đồ thở dài, đứng dậy đi đến trước mặt Phi Nhi, trịnh trọng hỏi:
“Phi Nhi cô nương, bổn vương có một chuyện muốn nhờ, nói ra thực đường đột, nhưng ta muốn nàng hãy nghe một chút.”
“Ách……”
Phi Nhi xấu hổ nhăn mi, bất đắc dĩ nói:
“Ta…… Ta nghe hiểu được, nhưng không rõ ràng lắm, có thể nói đơn giản hơn không?”
Ánh mắt hướng về Yên Chi, xin giúp đỡ.
Yên Chi mỉm cười giải thích nói: “Hắn có việc cần muội hỗ trợ, muốn muội nghe một chút.”
“Không thành vấn đề, chỉ cần Phi Nhi có thể giúp được với, liền…… phải dùng từ gì đây….”
“……”
“Đại ca, mau nói đi.”
“Ừ!”
Đạt Y Đồ gật gật đầu,“Ta sẽ viết một bức thư, cho người đưa đến Viễn Không sơn trang.”
“Cám ơn ngươi.”
Phi Nhi cảm kích nhìn hắn gật gật đầu, Yên Chi bắt đầu giải thích hết thảy, đem ân oán của Đạt Mỗ trại cùng nữ đế Minh Thành nói qua, còn có việc các tộc khác đang muốn thâu tóm trại Đạt Mỗ vì dòm ngó tài nguyên phong phú, đất đai màu mỡ của bọn họ.
Phi Nhi bắt đầu hiểu được nguyên nhân khiến Đạt Y Đồ sầu lo, hiểu được nguy nan kia lúc nào cũng đang rình rập, hiểu được vì sao hắn lại muốn tuyển phi. Vì chỉ khi đã tuyển phi kết hôn, nữ đế mới không đem hắn xếp vào danh sách nam phi.
Vũ lực cưỡng bức, tranh giành lẫn nhau, quả thật làm cho người ta đau đầu.
Đạt Y Đồ viết xong xin thư xin giúp đỡ, giao cho Đạt Mộc Tề, thận trọng nói:
“Phái người ra roi thúc ngựa, đưa đến Viễn Không sơn trang.”
“Hảo!”
“Đợi chút!”
Đạt Y Đồ đi đến trước mặt Phi Nhi,
“Ngươi có tín vật gì để cho ta sai người mang qua không? Viễn Không sơn trang không tùy tiện tiếp đãi người ngoài.”
Tử mâu trát trát, con mắt vòng vo hai vòng, Phi Nhi mạnh dựng thẳng lên ngón tay: “Có!”
Phi Nhi vội vàng cởi bỏ dây lưng, sau đó đem áo kéo keo, cởi cởi, lộ ra cái yếm đỏ tươi, Đạt Y Đồ cùng Đạt Mộc Tề lập tức xấu hổ cúi đầu vuốt tóc.
Phi Nhi đem áo bra bên trong cởi bỏ, thực tùy tiện đưa cho Đạt Y Đồ, mỉm cười nói:
“Nhạ, quần áo này Yến ca ca đã từng gặp qua.”
“…… Đây là?”
Đạt Y Đồ kinh ngạc nhìn chăm chú vào miếng vải đen kia, chưa thấy qua loại quần áo như thế này.
“Nội y! Ách…… Các ngươi nói là…áo lót.”
“……”
Đạt Y Đồ vội vàng đem miếng vải đen xách lên, đưa cho Đạt Mộc Tề.
Đạt Mộc Tề vẻ mặt dại ra, cầm miếng vải đen cùng thư tín rời khỏi lều vải, đi tìm người truyền tin.
Yên Chi vỗ vỗ mu bàn tay của Phi Nhi, an ủi nói:
“Yên tâm đi, mười ngày nửa, thư tín sẽ đến Viễn Không sơn trang, chờ khi phụ thân của muội đến đây, thương thế của muội đã sớm tốt lắm.”
“Ân, các người đừng đem việc này nói cho phụ thân biết, hắn sẽ bị thương tâm.”
“Hảo!”
Yên Chi cưng chiều sờ sờ đầu nàng, nói: “Phi Nhi đã trưởng thành……”
“Đương nhiên!”
Phi Nhi kiêu ngạo nhếch mi, đắc ý nhìn Đạt Y Đồ.
Đạt Y Đồ chính là đạm cười không nói, trong lòng ở tự hỏi nếu cho bé gia nhập tuyển phi lần này thì sẽ thế nào?
Bởi vì người luôn luôn chán ghét nữ nhân như hắn cư nhiên lại phát hiện, mình thế nhưng lại không muốn xa lánh nàng, còn thường xuyên bị nàng hấp dẫn.
Này…… có phải do nàng không giống với người thường không?
……
Vì để chuẩn bị cho sự kiện trọng đại vào 10 ngày sau, Phi Nhi cố nén lo lắng thống khổ, để cho Yên Chi tỷ mỗi ngày vào buổi tối đều giúp nàng thoa thuốc, rửa sạch miệng vết thương. Mà độc trên người nàng, Đạt Y Đồ cũng đã nhờ Vu sư, điều chế giải dược để nàng ăn vào. Cộng thêm nội lực của hắn phụ trợ, đem toàn bộ độc tố trên người nàng đều bức ra bên ngoài cơ thể, làm cho nàng khôi phục nhanh hơn.
Ngày thứ năm, Phi Nhi cơ bản có thể tự mình hoạt động, ngay cả cánh cũng linh hoạt như trước kia. Vài thiếu niên của trại Đạt Mỗ đã trở thành bạn tốt của nàng, mỗi ngày, vào buổi sáng lại cùng nhau đến, ba người trẻ tuổi đứng ngay bên ngoài cửa lều vải, cùng đợi nàng xuất hiện.
Phi Nhi rửa mặt chải đầu xong, sáng sớm liền giống như chim nhỏ bay ra khỏi lều vải, bọn họ nắm tay nàng, chạy chơi khắp nơi, nào là xem đàn dê, xem tuấn mã, rồi cùng leo núi Khâu, ngắm mặt trời lặn,… cuộc sống không lo, không nghĩ, tiêu diêu tự tại.
Trọng yếu nhất là, nàng học được không ít kỹ năng trong cuộc sống, để chuẩn bị đại lễ sắp diễn ra. Tạp Kỳ cùng Phi Nhi giống nhau, đều vừa tròn mười sáu tuổi, ở chung phi thường hòa hợp.
Buổi tối hôm nay, Phi Nhi lén chạy đến chỗ hồ nước lạnh mà Tạp Kỳ nói cho nàng biết, nhìn ngắm chung quanh một lượt, phát hiện không có ai, nàng hưng phấn mà hướng cái ao tiến lên. Một bên chạy, một bên đem quần áo trên người cởi ra, vứt bừa trên mặt đất.
“Phác oành” Một tiếng, cái ao bắn tung tóe lên vô số bọt nước, Phi Nhi cười khẽ, nhanh nhẹn chui vào trong nước….mặt nước đang tĩnh lặng, “xôn xao” một trận, thân thể bóng loáng bất ngờ trồi lên, giống như mỹ nhân ngư hất tung mái tóc sũng nước về phía sau.
“cool!”
Hai tay dang ra, mang theo một chuỗi bọt nước trong suốt,vây chung quanh người nàng, nhảy nhót lung linh theo một vũ đạo rộn ràng, nàng thích thú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn phát ra từng trận tiếng cười “khanh khách” đáng yêu.
“Tê tê!”
Phía bên trái thân hình xích lõa kiều diễm, hai con hồng xà chính hộc xà tín đang tiếp cận nàng từng bước, nàng chỉ lo chơi đùa với bọt nước quay chung quanh, hoàn toàn không hề phát giác nguy hiểm đang từng bước tới gần…