Đản Sinh Vương Phi

Chương 48: Chương 48: Tu nhân trong lời nói




Một đêm ngủ thật tốt, tiểu Tinh Linh đáng yêu toàn thân xích lõa nằm lì ở trên giường, một bàn tay đặt ở trên thí thí của nàng, chỉ lộ ra bờ vai cùng đầu nhỏ.

“Minh Vương, mời dùng điểm tâm.”

“Ách…… Ân……”

Diêm Vô Xá trước tiên nhìn xuống Phi Nhi, phát hiện nàng còn đang ngủ say, vội vàng đặt tay lên miệng ra ý người hầu nhỏ tiếng, sợ làm nàng tỉnh.

Thân thê cao lớn nhanh chóng ngồi dậy, phủ thêm trường bào, khẽ lướt qua chăn, cẩn cẩn chu đáo phủ chăn lên cho Phi Nhi. Diêm Vô Xá vội vàng rửa mặt chải tóc, trở lại bên giường, lấy xuống Thủy Tinh Giáp trên người Phi Nhi.

Thân thể bé nhỏ nhanh chóng trở nên to lớn, thiên hạ kiều nhỏ hiện ra quyến rũ, dụ hoặc, lười nhác xê dịch vị trí, tiếp tục nằm úp sấp. Diêm Vô Xá lấy khăn mặt thấm ướt, ôn nhu xẹt qua phía sau lưng của nàng, vì nàng rửa sạch thân mình.

Tối hôm qua mọi người đều mệt chết đi, không có tắm rửa đều nằm xuống ngủ. Diêm Vô Xá rất rõ ràng Phi Nhi thích ngâm mình trong nước trong một thời gian dài, mà Đỗ Yến đã nói cho hắn biết: tối qua tiểu tử kia chỉ tắm rửa một chút đã có người đến quấy rầy, vội vàng lên bờ, không dám lưu lại.

Hắn biết hết thảy đều là vì hắn, bởi vì hắn từng nói qua, không thể để cho bất kì nam nhân nào tiếp xúc nàng, cũng không thể để thân mình bại lộ ở trước mặt những người khác, cho nên Phi Nhi cùng Đỗ Yến trở về lều vải rất sớm.

Đại chưởng dừng lại ở trên tiểu thí thí đang nhếch lên, ngón tay xẹt qua da thịt tinh tế nhẵn mịn làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay. Cúi xuống thân mình, ở trên thí thí trắng nõn khẽ hôn, cảm xúc mềm mại khi sờ vào khiến cho hắn không muốn dời đi. (pan: hảo BT nha =]] )

“Ách……” Hơi thở ấm áp phun ở trên người Phi Nhi, đưa tới một tiếng khinh ngâm, tử mâu hơi hơi mở, quay đầu lại nghi hoặc nhìn Diêm Vô Xá.

Con ngươi đen lóe sáng, bạc môi tiến tới chiếc cổ mảnh khảnh, tiếng nói khàn khàn ở bên tai vang lên: “Con heo lười, rời giường.” Bạc môi mở ra, cắn vành tai đáng yêu mang đến một trận tê dại.

“Ân…… Rất ngứa!”

“Phải trở lại Đạt Mỗ Tộc rồi, nếu không đứng lên Đạt Y Đồ sẽ không chờ chúng ta.”

Phi Nhi xoay người lại, hai tay bắt tại gáy của hắn, gợi lên một chút tươi cười ngọt ngào, chu miệng lên, bộ dáng “mời gọi”, thong thả nói: “Hắn sẽ chờ.”

“Tiểu yêu tinh!” Bạc môi hạ xuống, tiếp tục triền miên sáng sớm.

Hắn vĩnh viễn đều trốn không thoát dụ hoặc của nàng.

……

Trên đường, Tiểu Phi Nhi vẫn như cách đến đây, trốn trong vạt áo của Diêm Vô Xá, tùy ý để hắn vì mình mà ngăn cản bão cát thảo nguyên. Thỉnh thoảng hai người nhìn nhau, cùng mỉm cười hạnh phúc.

Tầm mắt Phi Nhi chuyển tới phía trước, nhìn thân ảnh hồng sắc kia. Đa Duy nói nàng đã đáp ứng trở thành sư phụ của mình, đối với Đa Duy mà nói, không thể nghi ngờ đây là một tin tức tốt.

Phi Nhi có phần nghi hoặc, từ trong vạt áo bay ra, ngồi ở trên vai Diêm Vô Xá, hỏi: “Đa Duy, ta sẽ trở nên rất cường đại sao?”

Diêm Vô Xá sợ nàng sẽ bị gió thổi đi, vội vàng đem nàng bắt đến trong lòng bàn tay, nói: “Ta tin tưởng Phi Nhi rất thông minh, sẽ không làm cho Đa Duy thất vọng.”

“Đương nhiên!”

“Chờ mong thời khắc ngươi trở thành đại tướng đắc lực nhất của Minh Vương.”

“Nhưng ta có một yêu cầu.”

“Ân?”

“Ta không muốn nhỏ đi.”

“Đa Duy đáp ứng ngươi.”

“Còn có!”

“…… Tiểu tử lòng tham không đáy kia.”

“Hắc hắc!”

“Nói đi.”

Bé con thoát khỏi ngón tay của hắn, bay đến bên tai nhẹ giọng nói một lúc, tà ác cười, lại quay trở về vạt áo của Diêm Vô Xá.

Thên thể cao lớn cứng ngắc, con ngươi đen xẹt qua vui sướng khó gặp, tiếp theo là hưng phấn trước nay chưa từng có. Chỉ thấy Diêm Vô Xá đột nhiên kéo nhanh dây cương, hướng về phía Đỗ Yến bên cạnh nói: “Các ngươi đi trước, không cần phải quan tâm đến ta.”

“…… Được.”

Sau khi Đỗ Yến trả lời, Diêm Vô Xá lập tức quay đầu ngựa hướng rừng cây chạy vội đi.

Xuyên qua cây cối rậm rạp, Diêm Vô Xá phi thân xuống ngựa, bắt lấy bé con, nhanh chóng cầm xuống Thủy Tinh giáp, dáng người mảnh khảnh bỗng dưng hiện ra trước mắt.

Áo choàng đen lướt qua bao vây hai người, ngón tay thô ráp nâng cằm nàng, thấp giọng hỏi: “Phi Nhi, nói lại lần nữa xem, được không?”

Tử mâu hơi hơi rũ xuống, đôi môi đỏ mọng cong lên, hai tay đặt ở trên ngực của hắn, hít hít mũi, loại chuyện này làm sao có thể lập tức nói ra, nàng vừa rồi là nhất thời xúc động, cũng không biết dũng khí đến từ đâu.

“Ách…… Coi như ta chưa từng nói, có được không?”

“Không! Trừ phi con muốn cho Đa Duy tức giận.”

“…… Đa Duy, ta……”

“Phi Nhi?”

“Được rồi!”

Phi Nhi nâng mắt lên, đối diện với con ngươi đen đầy khát vọng kia, hít vào một hơi thật sâu. Khuôn mặt hơi hơi ửng đỏ, nhẹ giọng nói:

“Nếu ta có thể trở thành đại tướng, ta muốn làm nữ nhân của Đa Duy.”

“Phi Nhi……”

Hầu kết cao thấp di động, con ngươi đen nhìn chăm chú vào cánh môi căng mộng làm cho hắn điên cuồng kia

“…… Không nói nữa, mắc cỡ chết người.”

“Không! Đây là lời nói cảm động nhất, chân thật nhất mà Đa Duy từng nghe qua.”

“Ta…… Ta muốn……”

“Ân?”

“Đa Duy về sau chỉ là người của ta!”

“Tiểu Phi Nhi……”

Diêm Vô Xá không thể kìm nén được rung động trong lòng, gắt gao ôm nàng, hắn thích nàng bá đạo như thế, thích nàng nói như thế, thích nàng sở hữu hắn……

Phi Nhi hơi hơi đẩy hắn ra, tử mâu nhu hòa dừng trên khuôn mặt tuấn tú: “Đa Duy rất đẹp trai.”

“Đa Duy là người của Phi Nhi, không phải sao?”

“Vì Đa Duy, Phi Nhi sẽ trở nên mạnh mẽ.”

“Ngoan……”

Ngay khi trở lại Đạt Mỗ Tộc nàng liền bắt đầu thực hiện giao hẹn tại rừng cây. Nhưng điều làm mọi người bất ngờ nhất chính là : Thánh Tuyết đối với Phi Nhi cực kỳ nghiêm khắc, chỉ một nền tảng cơ bản là trung bình tấn, nàng đều bắt Phi Nhi phải luyện mỗi buổi tối.

Đối với sự nghiêm khắc này Phi Nhi không có nửa điểm oán giận, hoàn toàn phong bế ma pháp của chính mình, cố gắng luyện tập kỹ năng cơ bản, chính nghị lực kiên cường của nàng đã làm cho Thánh Tuyết phải nhìn thiên hạ kiều nhỏ này với một cặp mắt khác xưa.

Diêm Vô Xá đem hết thảy đều xem ở trong mắt, đau ở trong lòng, mỗi ngày buổi tối sau khi Phi Nhi đi vào giấc ngủ đều dùng khăn mặt thấm ướt nước đắp lên chân của nàng, vì nàng giảm bớt cơ bắp đau nhức.

Bất giác cầm bàn tay mềm, nhìn da thịt non mịn kia toát ra một đám bọt nước, tâm của Diêm Vô Xá xốn xang, đau nhói.

“Phi Nhi……” Hắn hôn hít lấy lòng bàn tay của nàng, con ngươi đen trở nên thâm thúy.

“Đa Duy?”

Diêm Vô Xá quay đầu lại nhìn thấy tử mâu mông lung kia, dùng tay nàng che kín miệng mình, nhẹ giọng nói: “Phi Nhi, cả đời này để Đa Duy bảo hộ ngươi, đừng tập võ nữa, được không?”

“Không…… Phi Nhi phải bảo vệ Đa Duy.”

“Phi Nhi……”

“Đa Duy yên tâm, Phi Nhi nhất định sẽ trở thành nữ chiến sĩ cường đại nhất, không cần ma pháp nha.” Nói xong, Tiểu Phi Nhi còn đáng yêu le lưỡi, giơ lên một chút mỉm cười.

“Tiểu yêu tinh!”

“Đa Duy ngủ cùng ta, mệt mỏi quá.”

“Được.” Diêm Vô Xá thu hồi khăn mặt, cởi áo ở bên người nàng nằm xuống, ôm nàng vào lòng. Kiếp này chỉ cần có nàng, không còn sở cầu gì khác.

Nhưng làm như thế nào cũng không nghĩ tới, chính sự kiên trì này của Phi Nhi đã cứu Đa Duy một mạng……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.