Dẫn Sói Vào Nhà

Chương 5: Chương 5




Trước lúc nụ hôn bắt đầu, trong lòng Hổ Nhi bất an không yên. Nàng không rõ vì sao chỉ là một cái hôn, lại khiến cho cả người nàng run rẩy, hơn nữa, nhìn mặt của hắn, nàng bỗng nghĩ đến hình ảnh có một lần hắn đột nhiên hôn nàng.

Cái loại cảm giác ấy lại quay trở lại, cái lưỡi linh hoạt mềm mại ẩm ướt của hắn chui vào miệng vào răng của nàng .....

Tây Môn Sóc nhìn nàng im lặng do dự, cũng không lên tiếng phá vỡ không khí tốt đẹp này

Hắn biết nàng đang khó chấp nhận, nụ hôn với nàng mà nói kỳ thật vô cùng quý giá.

Vì thế, hắn chủ động đưa môi mỏng ra trước, hôn lên môi đầy đặn mềm mại của nàng.

Một lần nếm vị ngọt của nàng, hắn vẫn nhớ mãi không quên. Ngây ngô của nàng, phản ứng sau đó của nàng, tất cả đều trở nên khiêu khích dẫn dụ tiếng lòng của hắn. Hổ Nhi không thể ngờ hắn thế nhưng đưa môi dán lên, thật sự doạ nàng giật mình, chỉ có thể mở to mắt đẹp nhìn hắn.

Đôi mắt hắn có vẻ như đang cười, cùng với một tia khiêu khích, giống như nói cho nàng, nếu bây giờ nàng rời đi môi hắn, như vậy trận đánh cuộc này là nàng thua.

Nàng không thua đâu, mày khép lại, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu mở to, học theo hôn môi hắn thật mạnh.

Chính là nàng quá ngây thơ, hôn là, không phải chỉ có miệng chạm miệng mà thôi.

Đầu lưỡi nóng bỏng của hắn cạy ra cái miệng thơm mùi đàn hương của nàng, giống như trước, nhanh nhẹn chui vào, hút chất ngọt trong miệng nàng.

Hắn còn tham lam muốn quấn lấy lưỡi của nàng, như là đuổi theo nàng, một chút cũng không cảm thấy chán.

Nàng còn rất ngây ngô, đối với theo đuổi của hắn, nàng chỉ có thể lựa chọn né tránh, nhưng là khoảng trống trong miệng nàng thật sự quá nhỏ, vẫn là đang cùng lưỡi hắn cọ xát lẫn nhau.

Lưỡi cùng lưỡi chạm vào, làm cho nàng như muốn nổi da gà, như là có con kiến chui vào trong miệng nàng mà bò, cũng nhanh như một con rắn, vươn tới đầu lưỡi, trượt đến đáy lưỡi, lại chui vào hàm răng phía trên đầu lưỡi của nàng. Nụ hôn của hắn từ chậm rãi trở nên gấp gáp, còn cố ý đem đầu lưỡi từ trong miệng nàng mà rời đi, vẽ lại môi nàng, có vẻ rất lưu luyến.

Nàng nghĩ đến như vậy là đã xong, nhưng hắn vẫn chưa chịu buông ra, lại áp chế cái eo thon nàng, làm cho hai người dán sát vào nhau.

Ánh trăng trắng bạc từ cửa sổ nhẹ nhàng tràn vào, dừng lại trên thân thể của hai người, chiếu rọi dáng vẻ đắm đuối say mê của bọn họ.

Hổ Nhi giống một con hổ nhỏ bị dụ bắt vào lồng, mặc cho Tây Môn Sóc ôm hôn.

Hai người đang lúc cùng nhau hưởng thụ cảm giác ngọt ngào, thì đột nhiên cửa bị đá tung ra, tại chỗ hai cánh cửa có vô số mảnh gỗ lớn nhỏ không đều.

Hổ Nhi cùng Tây Môn Sóc bị tiếng động vang dội làm cho hoàn hồn, cùng nhìn lên hướng cửa.

Đứng ở cửa là một nữ tử mặc áo đen, dưới ngọn đèn mờ nhạt, ả hơi để lộ vai, trên đầu quấn một búi tóc nhỏ, váy dài phủ tới đùi, vô cùng đặc biệt. Người nữ tử này chừng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt trang điểm xinh đẹp, vẻ ngoài cùng khí khách đều mười phần. "Con rể, bản cung rốt cục tìm thấy ngươi rồi." Nữ tử phong lưu tao nhã tự mình thăm hỏi, ngay lúc đó toan tính đen tối hình thành, nụ cười sâu kín mà tàn ác.

“Độc hậu!” Tây Môn Sóc vừa thấy ả, vội vàng đem Hổ Nhi che chở ở sau người. "Bà ...."

"Thì ra nhà ngươi trốn đến tận nơi này rồi, khó trách bản cung tìm không được ngươi." Độc hậu cười lạnh vài tiếng.

"Nếu không phải nghe nói ngươi có vị hôn thê ở thành Trân Châu, chỉ sợ cũng gặp không được ngươi."

"Bà ..." Ánh mắt hắn khép nhanh lại. Tuy rằng hắn tập võ từ nhỏ, nhưng xem trước mắt cùng với Độc hậu, ả phóng độc tới cũng nhanh, hắn mà ra tay so ra còn kém xa.

Hổ Nhi có chút ngây ngốc, hết nhìn Tây Môn Sóc, lại nhìn nữ tử hắn gọi là Độc hậu

Nữ nhân này gọi hắn là con rể? Chuyện gì xảy ra vậy chứ?

"Bà là ai? Lại dám chạy đến đây để giương oai!" Hổ Nhi nhịn không được, từng bước tiến lên chỉ vào mũi của Độc hậu kêu lên.

" Tiểu nha đầu, thực ra ngươi tính thế nào hả?" Độc hậu cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ. "Bản cung hôm nay là tới mang nhà ngươi về, mau theo bản cung trở về, cùng Diêm Vương công chúa thành thân."

" Độc hậu, tôi nói rồi tôi sẽ không thành thân cùng công chúa." Hắn lại đem Hổ Nhi lôi kéo ra sau, sợ nàng bị Độc hậu ra tay hạ độc.

"Lần trước ngươi bị bản cung giáo huấn còn chưa đủ ư?" Độc hậu bước từng bước đến gần hắn. "Đừng tưởng rằng bản cung coi trọng ngươi làm rể hiền, ngươi liền khiêu khích tiếp tính nhẫn nại của bản cung."

"Tôi đã nói rồi, xem như tôi có chết, cũng sẽ không lấy Diêm môn công chúa làm vợ." Tây Môn Sóc từ nhỏ đã sống ngang ngược, đến mức không ai có thể bắt buộc hắn làm một chuyện gì.

"Thật không biết phân biệt!” Độc hậu vung tay áo, cặp mắt phượng dài hẹp kia căm tức nhìn hắn. "Bản cung muốn nhà ngươi lấy công chúa, là để bù lại việc cha ngươi gây lầm lỗi với bản cung!"

"Cha tôi là cha tôi." Bản thân hắn tính thẳng thắn, trong lòng không hề e ngại. "Tôi đã nói rồi, tôi tình nguyện để bà giết tôi, cũng sẽ không trở thành công cụ cho bà hoàn thành tâm nguyện đâu!"

"Hừ!" Độc hậu hừ một tiếng, môi nhếch lên lạnh lùng, ánh mắt đen tối chuyển hướng sang Hổ Nhi. Xưa nay Tây Môn Sóc luôn làm bộ dáng không chút nào e ngại, trước kia cùng ả nói chuyện với nhau, nói chưa đến vài câu là bắt đầu đánh nhau, nhưng là hôm nay lại liên tiếp lui về phía sau. Hắn có vẻ tâm thần không yên, giống như cố tìm sơ hở của ả, đợi cơ hội tốt là bỏ chạy.

Ha ha, ả tìm hắn lâu như vậy, làm sao có thể lại để cho hắn như con cá lọt lưới chứ?

Độc hậu là người khôn khéo, thật lâu cũng không thấy hắn ra chiêu nào, đem vị cô nương kia bảo vệ ở phía sau đầu, lại bắt gặp tay của hai người bọn họ bị khóa cùng một chỗ, lập tức phát hiện ra không bình thường.

" Bản cung đời này hận nhất chính là nam nhân thiếu dứt khoát! Mà ngươi, quả nhiên giống hệt cha ngươi; Thế nhưng mang công chúa của bản cung cùng nữ tử kia dây dưa với nhau ư?" Độc hậu mắt lộ ra sát khí (muốn giết người), tay phải ở trong tay áo đang rục rịch.

"Chuyện không liên quan tới nàng ấy." Hắn biết Độc hậu thủ đoạn độc ác, nghĩ rằng cho dù hắn có thực lực cùng ả bất phân thắng bại, nhưng hiện tại hắn cùng với Hổ Nhi cùng khóa một chỗ, sợ Hổ Nhi sẽ bị liên lụy.

Nói gì thì Độc hậu cũng xuất thân từ Miêu tộc Diêm Vương môn, am hiểu cách dùng độc của môn phái, đao kiếm dễ tránh, ám tiễn (đánh lén) khó phòng, lần trước hắn chính là quá mức sơ ý, không cẩn thận bị ả hạ độc làm bị thương.

Độc hậu không kiên nhẫn nghe hắn giải thích, phút chốc bàn tay hướng trên mặt hắn phóng ra một viên Linh Đang, tiếp theo mười móng tay cong lên, hướng trước mặt hắn mà đánh tới. Hắn thấy uy lực gọi hồn của Ling Đang đang vươn ra, lấy tay phải ngăn cản thế công của Độc hậu. "Con rể, bản cung cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi có bằng lòng cùng bản cung quay về không?" Thân thủ của Độc hậu nhanh gọn, né tránh từng cái chưởng của hắn

"Tôi sẽ không theo bà đi."

"Tốt lắm." Độc hậu đỡ tay phải của hắn, từ bên hông lôi ra một cái ống trúc, định đổ vào trong miệng hắn .

Tây Môn Sóc mặc dù có thể né tránh thế công của Độc hậu, nhưng rõ ràng cũng mới đến đấy là thôi, sau đó Độc hậu phát hiện hắn có chút phân tâm, vì thế tay kia bỗng nhiên đánh về phía ngực của Hổ Nhi.

Hổ Nhi võ công căn bản non nớt, một chưởng này làm cho nàng há miệng phun ra máu, rồi Độc hậu lại xoay người, kéo tóc của nàng.

“Hổ Nhi!”

Tây Môn Sóc thấy thế, tiến lên ngăn cản, Độc hậu vươn một tay ra, lấy Hổ Nhi làm lá chắn phòng thân, trên căn bản không thể nào động vào ả dù là một sợi lông. Động tác của Độc hậu liền mạch lưu loát, rồi từ trong ống trúc đổ ra một con trùng nhỏ ngọ nguậy màu đen. "Nếu nhà ngươi không muốn ta giết nàng ta thì lập tức nuốt vào đi!" Độc hậu giữ lấy hai bên Hổ Nhi, uy hiếp hắn nói.

"Sau đó theo ta trở về cùng Diêm Vương môn công chúa thành thân."

" Không...... Không cần!” Hổ Nhi bị thương, khóe miệng tràn ra tơ máu, vẫn vội vã mở miệng.

" Ngươi câm miệng!” Độc hậu giữ chặt cổ họng của Hổ Nhi, muốn nàng im lặng. "Nhà ngươi có nuốt hay không? Không nuốt, ta lập tức bẻ gãy cổ của nàng ta."

"Bà đừng tổn thương nàng, tôi nuốt!" Tây Môn Sóc vội vàng quát.

Độc hậu khóe miệng nhếch lên cười gian ác, đem con trùng độc kia bỏ vào trong tay hắn.

Hổ Nhi bị Độc hậu dùng chút sức giữ chặt ở cổ họng của nàng, nên lập tức cựa quậy, đáng tiếc nàng không kịp ngăn Tây Môn Sóc há miệng nuốt con trùng kia, vì thế nàng không chút nghĩ ngợi, xông tới trước hôn lên môi của hắn.

Nàng thừa dịp lúc hắn kinh ngạc, đầu lưỡi thò vào trong miệng của hắn, đưa con trùng trong miệng hắn cuốn vào nơi miệng của mình, sau đó nuốt vào bụng. Nàng không biết đây là con trùng gì, nhưng Tây Môn Sóc là vị hôn phu của tiểu thư, tiểu thư giao cho nàng bảo hộ hắn, nàng không thể để hắn cứ vậy bị Độc hậu bắt đi. Cho dù bây giờ nàng nuốt vào độc dược, nàng cũng tình nguyện thay hắn chịu tội.

“Hổ Nhi ―” Tây Môn Sóc không kịp ngăn cản. “Không!”

"Xú nha đầu!" Độc hậu không ngờ tới kế hoạch tự nhiên bị tên Trình Giảo Kim phá hỏng, tức giận đến mức muốn xuống tay với nàng, may mắn Tây Môn Sóc đã cảnh giác sẵn, ráo riết đem Hổ Nhi che chở bên trong ngực.

" Độc hậu!” Tây Môn Sóc nổi giận gầm lên một tiếng. "Nó rốt cuộc là cái gì?"

" Hừ, bản cung sao phải cho ngươi biết chứ?"

Độc hậu nhìn Tây Môn Sóc mang theo bộ dáng lo lắng kia, nghĩ rằng, xem ra kế hoạch đã muốn thay đổi.

Vì thế ả lại đe dọa nói, "Nếu nhà ngươi muốn cứu nàng ta, trong vòng bảy ngày ngoan ngoãn tới Diêm Vương môn, bản cung tất sẽ nói cho ngươi, nếu không, nhà ngươi chờ nhặt xác nàng ta đi!" Dù sao mục đích của ả cũng chỉ là muốn Tây Môn Sóc làm rể hiền của ả thôi.

Nói xong, Độc hậu liền tiến tới đẩy cửa sổ, sau đó giống như bóng đen, nhảy ra khỏi cửa sổ, sử dụng khinh công, lập tức biến mất trong đêm tối. Tây Môn Sóc đỡ được thân thể mềm oặt của Hổ Nhi, chỉ thấy miệng nàng đầy những máu. "Hổ Nhi?"

"A.... Ừ..." Nàng lại nôn tiếp một ngụm máu đen. "Ta..."

Nàng còn chưa nói hết, liền ngất đi.

****************

Trong phòng đông đúc người.

"Hổ Nhi bị sao vậy?" Hoa Túy là người mở miệng nói chuyện, thái độ của nàng cùng mọi người trong phòng giống nhau, rất lo lắng.

"Tại sao có thể như vậy?" Ngân Bảo xúc động cố nhịn nhịn không mắng chửi người, liên tục nhìn chằm chằm về phía giường.

"Hổ Nhi không việc gì chứ?" Luyến Hỉ cũng sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

Không chỉ có Tây Môn Sóc ở bên cạnh Hổ Nhi. Hoa Lưu Ly nhận được tin, liền vội vã đi vào Tục Hương Lầu, đem ra cái chìa khóa thay bọn họ cởi bỏ còng tay. Nhưng là, Tây Môn sóc vẫn dịu dàng lo lắng không muốn buông tay ra khỏi Hổ Nhi, vẫn ở lại bên cạnh nàng. Đến khi Bạch Tây Trần tới, đã là sau nửa canh giờ.

Trong khoảng thời gian này, Hổ Nhi mơ hồ có chút ý thức, hơn nữa trên người túa mồ hôi nóng, trên mặt hiện lên màu đỏ lạ thường, tay nhỏ bé vẫn như cũ nắm chặt bàn tay to của Tây Môn Sóc.

Bạch Tây Trần nhanh chóng tới sau đó lập tức bắt mạch cho nàng, cẩn thận quan sát bộ dáng của nàng.

"Ra... Ra ngoài đi......” Hổ Nhi khó khăn lắm mới nói ra một câu, như là đang cố nhịn cái gì đó.

“Hổ Nhi......” Nhóm tỷ muội đều thực lo lắng cho nàng, đều đã chạy đến đây.

"Hổ Nhi quan trọng hơn đúng không?" Lông mày Hoa Lưu Ly bắt đầu nhíu lại. Nàng ban đầu nghĩ để cho Hổ Nhi ở bên người Tây Môn Sóc, có lẽ sẽ thúc đẩy chuyện tốt, không nghĩ tới chuyện tốt chưa thành, lại làm cho Hổ Nhi rơi vào trong nguy hiểm.

Sau một hồi Bạch Tây Trần mới buông cổ tay Hổ Nhi, vẻ mặt có vẻ khó xử.

"Nàng ấy ..." Chần chờ một lúc, cuối cùng hắn mới nói: "Ngực không bị thương, nhưng là ... Nàng ấy hình như trúng phải thúc giục tình cổ".

"Vậy ngài mau cứu nàng a!" Tây Môn Sóc vội hối thúc. "Lần trước ngài có thể giúp tôi giải độc, vậy trên người Hổ Nhi có độc, ngài nhất định cũng có thể giải được."

"Tuy rằng ta có thể giải độc, nhưng ta không có phương pháp khử cổ (là tiểu trùng độc làm hại người) a." Bạch Tây Trần bất đắc dĩ nói. "Cậu nói người làm cho Hổ Nhi bị thương, đến từ Diêm Vương môn, môn phái này bắt nguồn từ Miêu tộc, mà cổ độc của Diêm Vương môn thường là truyền cho nữ không truyền cho nam, mỗi một loại cổ độc cũng khác nhau...."

"Nói trọng điểm (chỗ quan trọng)." Hoa Lưu Ly không nhịn được xen vào nói.

"À." Giọng nói Bạch Tây Trần rất rõ ràng. "Đơn giản là ta sẽ không giải cổ độc."

"Vậy Hổ Nhi chỉ có thể chờ chết sao?" Nhóm tỷ muội đứng bên sốt ruột hỏi.

"Ta có nghiên cứu chút qua cổ độc, hầu hết cổ độc chính là muốn giày vò, nếu không thể chịu đựng thống khổ tra tấn, sẽ tự đánh gục bản thân, cho nên.... Muốn xem Hổ Nhi có thể chịu được xâm phạm của cổ độc hay không đã. Nhưng mà tình trạng này của nàng ấy .... Thực sự không tốt để tiêu trừ, nếu không áp chế đúng lúc, cuối cùng có khả năng nàng ta sẽ không chịu nổi."

"Tôi sẽ đi tìm Độc hậu!" Tây Môn Sóc quyết định đến Diêm Vương môn tìm Độc hậu đòi thuốc giải ngay tức khắc.

"Cậu không thể đi!" Bạch Tây Trần nhanh chóng giữ chặt hắn. "Cậu mà đi, Hổ Nhi lập tức thực sự chết chắc rồi."

Những lời này của Bạch Tây Trần làm cho Tây Môn Sóc dừng bước lại, trong hai tròng mắt tràn đầy khó hiểu. "Không phải ngài đã nói nàng ấy sẽ không chết sao?"

"Ai!" Cặp mắt sáng của hắn nhìn quét qua mọi người. "Được rồi, ta và các người hãy thẳng thắn với nhau vậy, thật ra đây là chuyện có thực làm cho người ta thẹn thùng..." Dù sao ở đây đều là nữ tử a, hắn phải nghĩ đến các nàng.

"Nói, trọng, điểm." Hoa Lưu Ly đã hết nhẫn nại, giọng đâm ra lạnh lùng nói.

"Hổ Nhi bị thúc giục tình cổ nên phải lấy độc trị độc, phải nhờ Diêm Vương môn chế ra thuốc giải cổ độc mới có cách cứu nàng ấy. Nhưng mà, thúc giục tình cổ này có cái di chứng, là khi phát tác lên, nếu trong vòng ba canh giờ mà không có uống lấy máu huyết, như vậy, người đó chắc chắn chết không nghi ngờ."

“Máu huyết?”

"Đây là cách mà nữ tử của Diêm Vương môn dùng cổ độc để khống chế tình lang, bình thường các nàng sau khi hạ cổ với nam tử, lợi dụng uống máu chân tay, sau khi uống vào miệng một lần, lần sau phải cùng người uống máu, nếu không cổ trùng trong cơ thể vẫn như cũ lên cao, giày vò đến chết." Bạch Tây Trần nhìn Hổ Nhi không ngừng nóng lên, bộ dáng toát mồ hôi, biết nàng đang cố nén thống khổ trong cơ thể.

"Còn Hổ Nhi thì sao? Cho nàng ấy uống máu là được ư?" Tây Môn Sóc không chút do dự xắn lên tay áo lập tức muốn tiến lên cắt cổ tay cho nàng uống máu.

"Cổ bên trong người nữ tử thì có vẻ rắc rối một ít." Bạch Tây Trần mặt lộ vẻ khó khăn. "Huynh đệ, đến đây." Hắn đưa cánh tay đặt lên vai Tây Môn Sóc, đi đến một góc lặng lẽ nói rõ.

Một hồi lâu sau, Tây Môn Sóc mới đi lại bên giường, rồi mắt nhìn các nữ nhân ở đấy, giọng lạnh lùng nói: "Ra ngoài đi"

"Cái gì a?" Nhóm tỷ muội không khỏi giận dỗi, nam nhân này dựa vào cái gì mà dám đuổi các nàng đi?

"Chuyện của Hổ Nhi chưa có cách nào giải quyết."

Hoa Lưu Ly lẳng lặng liếc mắt nhìn quét qua mọi người một cái, phát hiện Bạch Tây Trần hướng nàng nhún nhún vai, cuối cùng nàng nhẹ giọng hỏi: "Ngài tán thành Tây Môn Sóc làm như vậy?”

"Ta chỉ là cho hắn tự lựa chọn thôi."

"Ừm." Hoa Lưu Ly thấy Tây Môn Sóc đã chọn ở lại, vì thế mới muốn ba tỷ muội kia rời đi.

"Nếu muốn cứu Hổ Nhi, hãy kiên nhẫn chờ ở ông trời, nếu không, đêm nay chúng ta chỉ có thể nhìn nàng ấy bỏ chúng ta đi." Nàng chậm rãi rời khỏi phòng, mà ba tỷ muội kia thấy chủ tử nhàn nhã rời đi, Bạch Tây Trần lại không ngừng hướng các nàng cam đoan, cuối cùng mới chịu theo hắn rời đi.

Tây Môn Sóc đi đến khóa cửa phòng lại, rồi trở về bên giường.

" Không...... Không cần...... Anh đi ra ngoài.... Đi ra ngoài đi..." Hổ Nhi cắn răng, thống khổ đang tra tấn trong cơ thể nàng.

"Tôi sẽ không đi, Hổ Nhi.”

Hắn muốn cứu nàng!

"Hổ Nhi, em không cần chịu thêm nữa, nơi này chỉ có hai chúng ta." Tây Môn Sóc tiến lên, đem chăn trên người nàng kéo ra.

Hai tay nàng gắt gao giữ chặt chăn đệm, cố gắng đè nén ngọn lửa đốt cháy dữ dội kia trong cơ thể.

“Không thể......” Nàng cắn răng lắc đầu nói.

"Chuyện tới nước này, không có gì là không thể được." Hắn ngồi trên giường, hai tay cởi đi vạt áo của nàng

"Ta có thể nhịn...." Nàng duỗi tay ngăn cản bàn tay to xâm lược của hắn. Nhưng khi nàng vừa chạm đến tay hắn, thân thể không tự chủ run rẩy một chút.

"Ở trước mặt anh không cần phải nhịn." Hắn thô lỗ đem nàng lôi kéo, ôm vào trong lòng. "Là anh không có bảo vệ em thật tốt, lại làm em đỡ thay anh một nạn này. Sáng mai, anh lập tức đi tìm Độc hậu, mà bây giờ, em không cần phải thống khổ như vậy..."

"Ta..." Mặt của nàng đỏ bừng lên, trên trán cũng toát ra rất nhiều giọt mồ hôi. "Ta nóng quá...." Nàng cố nhịn lâu rồi, khi hắn ở bên tai nàng hạ giọng nói lời nhỏ nhẹ, phòng bị của nàng sắp hỏng mất.

Tây Môn Sóc từ chỗ Bạch Tây Trần mới biết được bên trong cơ thể nàng là thúc giục tình cổ, thời điểm cổ độc phát tác, toàn thân tình dục lên cao, lúc này nam nữ ân ái, nam nhân đem tinh khí (tinh dịch và khí) cho vào trong cơ thể của nàng, mới có thể tạm thời áp chế cổ độc lên cao trong cơ thể.

Mà cổ trùng này trừ phi lấy độc trị độc, nếu không vĩnh viễn ở mãi trong cơ thể nàng, mà người nam tử duy nhất cùng nàng ân ái, mỗi lúc nàng phát tác đều phải ở đấy vài canh giờ thỏa mãn nàng, nếu không nàng lâm vào điên cuồng, thậm chí chảy hết máu mà chết.

Tây Môn Sóc bắt giữ hai vai nàng, hai tròng mắt chằm chằm nhìn mặt nàng đỏ ửng. "Thật khó quá sao?" Hắn yêu thương vuốt hai má của nàng. "Không cần nhịn đâu, anh giúp em."

"Ừm..." Hổ Nhi nhìn khuôn mặt của hắn, giọng so với bình thường trở nên vô cùng mềm mại.

Nàng nhích môi đến, chủ động hôn lấy môi của hắn.

Nàng nhiệt tình khác thường, nếu nói hắn không có động lòng, là gạt người.

Tuy rằng hắn cũng không muốn tại thời điểm này mà chiếm đoạt nàng, động tác của nàng cũng là không tự chủ được, nhưng hắn thà để nàng hận hắn độc ác, cũng không cần nàng phải chịu khổ.

Hắn quyết định hết sức thỏa mãn nàng, bởi vậy hắn từ bị động thành chủ động, so với vừa mới dịu dàng hôn, lúc này đây hôn có vẻ gấp gáp lại rất mãnh liệt.

Đầu lưỡi của nàng cùng lưỡi hắn quấn lấy nhau, hai người ở trong miệng trao đổi nước bọt.

Hổ Nhi vẫn như cũ ngây ngô hôn môi, chỉ hiểu được mút môi của hắn, nhiệt tình hưởng thức nhiệt tình của hắn.

Hắn hôn nàng, đồng thời bàn tay hướng vạt áo của nàng tìm tòi, di chuyển tới bả vai, thuận thế đem vạt áo của nàng hướng bên cạnh rút đi. Xiêm y cởi xuống tới vai của nàng, lộ ra mảng lớn da thịt. Nước da của nàng tuy không trắng nõn như bông tuyết, nhưng cảm giác trắng mịn tinh khiết như ngọc. Tiếp theo, Tây Môn Sóc đưa tay rút từng cái một, đem đai lưng của nàng kéo đi, áo khoác theo đó tuột xuống.

Trên người nàng áo ngực màu hồng nhạt, che đậy đi cảnh đẹp trước ngực.

Hắn cúi đầu nhìn, thấy áo ngực xinh đẹp kia làm trưng ra vẻ đẹp hoàn mỹ, cách gấm vóc là bộ ngực đầy đặn tròn trịa, khiến người ta mơ màng.

Vì thế, bàn tay hắn cũng từ cái gáy nhỏ của nàng xuống dọc theo xương quai xanh, đi vào trước ngực của nàng.

Đôi bàn tay hắn cách vải dệt thật cẩn thận, đầu tiên là lòng bàn tay xoa xoa ở sát bên ngoài ngực tròn, như là còn thật sự xem xét trân bảo xinh đẹp này.

Hổ Nhi đã dần mất hết tính nhẫn nại, khi bàn tay hắn xoa xoa ở sát bên ngoài bộ ngực của nàng, lòng của nàng cũng nện thình thình, thình thình sợ hãi.

“Tây Môn Sóc......” Nàng gọi tên hắn, nhỏ giọng cầu xin, "Giúp em ...."

Nàng nóng quá, trong bụng như là có con trùng (sâu bọ) đang cắn nàng, liền ngay cả trong óc của nàng cũng có một con trùng nhỏ, sớm đem lý trí của nàng cắn gần như không còn một mảnh. Nàng hiện tại thầm nghĩ muốn ai ủi của hắn, cái khác, nàng đều không cần. Hắn khẽ hôn môi nàng, giống như chuồn chuồn lướt nước, sau đó hôn lên cần cổ của nàng, rồi đến xương quai xanh khêu gợi kia, cuối cùng dừng ở trên cái yếm, tìm được mũi nhọn trên bộ ngực, lại hướng bên mũi nhọn trên ngực trắng đầy đặn kia tìm kiếm.

Môi của hắn cách cái yếm hôn nhẹ nụ hoa hồng bên trong, tiếp theo đưa đầu lưỡi tìm hiểu, ở trên đầu nhọn không ngừng liếm qua lại.

Vải dệt bởi vì đầu lưỡi hắn liếm qua lại, lây dính lên nước bọt của hắn, vòng ẩm ướt kia làm lồi rõ hình dạng của nụ hoa hồng.

Vừa mới liếm không bao lâu, nụ hoa lập tức có vẻ gắng gượng, giống như nụ hoa nhỏ run rẩy xinh đẹp.

Mà tay kia của hắn cũng không quên bên kia của bộ ngực, lấy ngón cái cùng ngón trỏ chậm rãi vê chuyển động, cũng nhẹ nhàng lôi kéo nụ hoa.

Hắn hôn bên trái xong, lại lấy đầu lưỡi liếm bên phải của bộ ngực, trước mặt bộ ngực mịn màng tươi non tựa như hình tròn mềm mại, hơn nữa tỏa ra mùi thơm.Trong chốc lát, Tây Môn Sóc lại hôn xuống phía dưới thân thể nàng. Trải qua xương sườn hướng xuống khoảng giữa, đi vào rốn, hắn cũng lấy lưỡi khẽ liếm.

Khẽ liếm như vậy làm cho Hổ Nhi toàn thân run rẩy, búi tóc của nàng đã lộn xộn, tóc dài sớm rớt trên vai, tăng thêm vẻ quyến rũ cho nàng.

Khi lưỡi của hắn ở trên rốn đảo quanh, bàn tay to cũng rút đi váy của nàng, chỉ còn quần lót.

Toàn thân cao thấp của Hổ Nhi chỉ còn mỗi vải mỏng che đậy, tiếp theo liền bị hắn đẫy ngã ở trên giường, sau đó hai đầu gối của nàng cong lên, tách ra chân dài mảnh khảnh của nàng

Nàng không có cách nào kháng cự, chỉ có thể tùy ý hắn từng bước một lấy lòng thân thể lửa nóng của nàng.

Hiện tại, duy nhất nàng có thể làm, chính là hưởng thụ Tây Môn Sóc vì nàng mang đến một lần lại một lần sung sướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.