CHƯƠNG 5
Tiểu Lam Lam cùng Tiểu Thiên Thiên có thể coi là bạn đồng môn.
Trước khi lên sáu tuổi, gia đình Tiểu Thiên Thiên vẫn sống ở Xuân Phong trấn, Phong lão gia buôn bán trên kinh thành cùng con trai cả Phong Thiên Tường, sau khi làm ăn phát đạt hơn thì mới chuyển cả nhà lên đó sống.
Lúc đó trong trấn chỉ có một học đường dành cho con nhà bình dân. Những gia đình giàu có trong trấn thì lại thường mời lão sư đến tận nhà dạy cho con em mình, một phần là sẽ tiếp thu được tốt hơn, một phần là vì không muốn con em mình chơi chung cùng tầng lớp bình dân. Lúc đó nhà của Tiểu Thiên Thiên cũng đã thuộc dạng giàu có trong trấn, theo lẽ thường thì nó sẽ học ở nhà như bao con em nhà giàu khác. Tuy vậy, phụ thân của Tiểu Thiên Thiên lại có suy nghĩ khác. Ông muốn con trai mình có điều kiện tiếp xúc với bên ngoài chứ không phải suốt ngày ru rú trong nhà, vì thế Tiểu Thiên Thiên được gửi đến học đường bình dân.
Tiểu Thiên Thiên cũng rất háo hức, nó mới chỉ là đứa trẻ năm tuổi, nghe nói đến học đường sẽ có rất nhiều bạn bè cùng tuổi với mình, nó đương nhiên cao hứng. Thế nhưng, khác với những gì đã tưởng tượng trước đó, khi đến học đường, nó không hề có bạn.
Bọn trẻ trong học đường là con nhà bình dân, nhà đứa này phụ mẫu là nông dân, nhà đứa kia bán thịt, bán đậu, bán than vân vân, tuyệt nhiên không có đứa nào nhà là phú hộ, ngoại trừ Tiểu Thiên Thiên.
Ngày đầu tiên nó hào hứng đến lớp với hy vọng có thật nhiều bạn mới, ai dè ngoài lão sư ra căn bản chẳng có ai bắt chuyện với nó cả. Trong lớp vỡ lòng có khoảng gần hai mươi đứa nhỏ tầm năm, sáu tuổi. Trước khi đến trường thì chúng đã biết nhau từ trước, vì thế chơi với nhau rất vui. Tiểu Thiên Thiên không quen biết một ai, hơn nữa, nó lại là con nhà giàu. Thực ra lũ trẻ nhỏ cũng chưa nhận thức được sự phân biệt giai cấp, nhưng nghe phụ mẫu dặn không nên tiếp xúc nhiều với Tiểu Thiên Thiên, con nhà giàu mà, được cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa, lũ trẻ tinh nghịch nhỡ làm sứt đầu mẻ trán nó, liệu có yên được với gia đình nó không? Vì thế cứ giữ khoảng cách cho an toàn.
Ngày thứ nhất không có ai bắt chuyện, nó ra về trong khó hiểu và hoang mang. Bữa tối, mẫu thân hỏi nó đi học có vui không, nó nói dối rằng rất vui, tự nhủ với bản thân rằng, ngày mai sẽ làm cho các bạn thích mình.
Hôm sau, Tiểu Thiên Thiên mang theo rất nhiều đồ chơi và cả đồ ăn vặt ngon miệng nữa với ý đồ lung lạc bạn học. Nhìn những món đồ chơi tinh xảo trong bàn tay nhỏ bé xòe ra của Tiểu Thiên Thiên, các bạn nhỏ cùng lớp mắt tròn xoe nhìn không chớp. Từ nhỏ đến giờ chúng chưa từng được nhìn thấy thứ xinh đẹp như vậy, lại còn những món điểm tâm rất ngon nữa chứ. Thế là quẳng lời dặn của phụ mẫu qua sau đầu, bọn nhỏ bắt đầu chơi với Tiểu Thiên Thiên.
Chơi với nhau một thời gian rồi bọn nhỏ phát hiện, Tiểu Thiên Thiên căn bản không như lời phụ mẫu vẫn dặn, nó không hống hách ra vẻ con nhà giàu, khi chơi đùa vô tình bị đẩy ngã cũng không ăn vạ khóc lóc, và quan trọng nhất là nó thường xuyên mang đến nhiều đồ ngon.
Bạn nhỏ Tiểu Thiên Thiên cứ như vậy trở thành lớp trưởng lớp vỡ lòng, tiếng nói vô cùng có trọng lượng. Quả không hổ danh là con nhà buôn bán, kỹ năng thu phục lòng người được rèn luyện từ trong trứng oa ha ha ha.
Tình cảnh Tiểu Lam Lam cùng gần giống như Tiểu Thiên Thiên. Lúc nhỏ, cơ thể nó rất yếu ớt, so với bạn bè cùng tuổi thì nhỏ bé hơn hẳn, lại hay ốm đau. Lúc Tiểu Lam Lam nhập học thì lớp học đã bắt đầu được một thời gian, một đứa trẻ ốm yếu như Tiểu Lam Lam rất khó hòa nhập vào với bạn bè, hơn nữa, Tiểu Lam Lam lại không may mắn như Tiểu Thiên Thiên. Phụ thân mất sớm, mẫu thân phải cố gắng làm việc mới có thể miễn cưỡng nuôi sống hai người, làm gì có tiền mà mua đồ chơi, đồ ăn ngon để lấy lòng bạn bè.
Giờ ra chơi, trong khi bạn bè vui vẻ cười đùa, chơi đuổi bắt, chơi trốn tìm… thì Tiểu Lam Lam chỉ biết ngồi một chỗ, đưa ánh mắt đầy khát vọng mà nhìn.
Tiểu Thiên Thiên lúc đầu cũng không mấy để ý, nó còn mải chơi đâu. Dần dần phát hiện có một đứa nhỏ không gia nhập hội chơi mà chỉ ngồi nhìn, Tiểu Thiên Thiên không khỏi thắc mắc hỏi một đứa bạn.
“Ôi xời kệ nó đi, quỷ ốm yếu hơi tí là ngã, cứ để cho nó ngồi một mình.”
Tiểu Thiên Thiên nghe nói vậy, nhìn lại đứa nhỏ ốm yếu kia, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần đồng tình, nó cũng từng bị như vậy nên rất hiểu cảm giác đó. Bỏ ngoài tai lời ngăn cản của mấy đứa còn lại, Tiểu Thiên Thiên tiến về phía Tiểu Lam Lam.
Tiểu Lam Lam có chút khiếp sợ nhìn Tiểu Thiên Thiên tiến về phía mình, nó biết người bạn này được mọi người yêu quý, luôn có đồ tốt mang đến lớp, giờ đến chỗ mình không biết có phải là để ra oai, bắt nạt nó không. Từ nhỏ không có phụ thân, Tiểu Lam Lam vẫn thường bị những đứa nhỏ khác cười nhạo, trêu chọc và bắt nạt.
“Này, ngươi tên là gì?”
“Ta?… Ta tên Triệu Lam…” Tiểu Lam Lam rụt rè trả lời.
“Sao không ra chơi cùng bọn ta?”
“Mọi người… không muốn chơi cùng ta…”
“Ê, Thiên Trí, đến lượt ngươi rồi này!” có tiếng gọi vọng vào.
“Ta không chơi nữa, các ngươi cứ chơi tiếp đi.” Tiểu Thiên Thiên trả lời lại, ngồi vào bên cạnh Tiểu Lam Lam.
“Ta tên Phong Thiên Trí, nhớ kỹ nha.” Tiểu Thiên Thiên cười hì hì sán lại.
“Ân…”
Thấy Tiểu Lam Lam còn chưa hết rụt rè, Tiểu Thiên Thiên lại triển khai kế hoạch thu thập nhân tâm. Nó sờ sờ trong túi, kẹo bánh mang đi sáng ngày hình như đã chia hết, may quá, còn một khối bánh ngọt, Tiểu Thiên Thiên đưa ra trước mặt Tiểu Lam Lam, như hiến vật quý, nói: “Này cho ngươi, ăn ngon lắm.”
Tiểu Lam Lam nhìn khối bánh tinh xảo, lại nhìn khuôn mặt Tiểu Thiên Thiên đang phóng đại trước mặt, chần chừ.
Đôi mắt to tròn long lanh đầy vẻ do dự, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Tiểu Lam Lam khiến Tiểu Thiên Thiên liên tưởng đến con cún nhỏ nuôi trong nhà, hay vẫy đuôi mỗi khi nó đi học về, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác cưng chiều.
“Đúng vậy, hôm nay chỉ còn cái này, ngày mai ta sẽ mang cho người nhiều hơn.”
“Nhưng ta không có gì để cho ngươi…”
“Không cần, chỉ cần ngươi chơi với ta là được rồi.”
Tiểu Lam Lam đắn đo một lúc, vẫn là giơ tay ra cầm một miếng, bỏ vào miệng, thực ngọt, từ lúc sinh ra đến giờ nó chưa được ăn đồ ăn ngon như vậy.
Vậy là từ ngày hôm đó, Tiểu Thiên Thiên trở thành người bạn duy nhất của Tiểu Lam Lam.
Nhà của Tiểu Lam Lam cách học đường không xa lắm, ngoài buổi đầu tiên đi học có mẫu thân đưa đi thì những ngày sau này, Tiểu Lam Lam đều tự đi bộ đến học đường một mình.
Hôm nay, đang bước đến học đường chợt nghe tiếng gọi từ đằng sau, Tiểu Thiên Thiên ở trên xe ngựa thò đầu ra phấn khởi gọi: “Lam Lam, ngươi lên xe đi, chúng ta cùng đến trường.”
Hôm qua mẫu thân biết chuyện nó cầm đồ chơi Tiểu Thiên Thiên cho về nhà đã mắng và dặn nó hôm nay mang trả, nghĩ vậy, Tiểu Lam Lam lắc lắc đầu, “Ta không lên đâu, ngươi đi trước đi.”
Tiểu Thiên Thiên nhảy xuống xe ngựa, lôi kéo: “Lên đi mà, học đường còn xa lắm, ngươi không sợ mỏi chân sao?”
“Không sao, ta đi quen rồi, ngươi lên xe đi trước đi, chỉ một lát nữa là ta đến nơi.”
Tiểu Thiên Thiên nhìn Tiểu Lam Lam một lát, quay sang nói với người đánh xe: “Thúc thúc về trước đi, ta sẽ đi bộ đến học đường.”
“Nhưng phu nhân đã dặn…”
“Không sao, thúc cứ nói là ta muốn rèn luyện thân thể là được.” Tiểu Thiên Thiên quay lại, nắm tay Tiểu Lam Lam nói: “Chúng ta cùng đi bộ, được không?”
Tiểu Lam Lam không ngờ Tiểu Thiên Thiên lại làm như thế, vội nói: “Ngươi lên xe đi không về sẽ bị mẫu thân mắng đấy.”
“Ta sẽ không để ngươi đi bộ một mình.” Tiểu Thiên Thiên kiên quyết.
Thực sự là Tiểu Lam Lam cũng rất muốn đi cùng Tiểu Thiên Thiên, lên xe ngựa thì sợ mẫu thân mắng, vì thế Tiểu Lam Lam cũng không phản đối nữa. Tiểu Thiên Thiên nắm tay Tiểu Lam Lam, hai đứa cùng khai triển cước bộ ngắn ngủn, chầm chậm đi tới trường.
Tiểu Lam Lam vốn nghĩ hôm đó Tiểu Thiên Thiên chỉ tùy hứng thế thôi, không ngờ từ ngày hôm đó trở đi, Tiểu Thiên Thiên luôn đi xe ngựa đến ngõ nhà Tiểu Lam Lam thì dừng lại, bảo xe ngựa quay về còn nó sẽ đi bộ cùng Tiểu Lam Lam đến trường. Những hôm trời mưa, Tiểu Lam Lam vì không muốn để Tiểu Thiên Thiên đi bộ cùng mình nên sẽ lên xe cùng nó, còn ngày thường thì hai đứa cùng đi bộ.
Dưới sự ảnh hưởng của Tiểu Thiên Thiên, Tiểu Lam Lam dần dần hòa nhập vào cùng bạn bè, tuy vì sức khỏe yếu mà không tham gia được vào những trò chơi như đuổi bắt, trèo cây… nhưng cũng đứng một bên cổ vũ và giữ đồ cho Tiểu Thiên Thiên. Lúc chơi đùa nóng bức, bọn trẻ thường cởi bỏ giày, áo ngoài, vừa đỡ nóng vừa gọn gàng dễ hoạt động. Bình thường đồ sẽ được chất thành một đống nho nhỏ, chỉ riêng Tiểu Thiên Thiên có tiểu bảo kê Lam Lam ôm đồ. Tiểu Lam Lam dù không tham gia được nhưng cũng rất vui, nó nghĩ cuộc sống của mình thật là mỹ mãn.
Nhưng chuyện không ngờ luôn xảy ra, Xuân Phong trấn từ trước đến nay vốn yên bình lại xảy ra một chuyện trấn động, hai đứa nhỏ trên đường đi học về bị bắt cóc!
./.