Thế nhưng giờ phút này, mấy vị Thái thượng trưởng lão Thiên Anh lại không dám nói cái gì.
- Chỉ bằng vào ngươi mà khai tông lập phái? Thật là buồn cười. Trình
Cung, hôm nay ngươi thắng, chiến đấu thế tục ngươi cũng thắng. Từ nay về sau, Côn Bằng thái tử ta sẽ không đểý tới chiến tranh thế tục và những
sự tình khác, nhưng ta nhất định sẽ tự tay giết chết gươi. Trăm ngày
sau, ta muốn quyết một trận sinh tử với ngươi tại Nam hoang.
Giờ phút này, Côn Bằng thái tử cũng không nhìn tới bọn người Chu Dật
Phàm, Võ Thân Vương nữa. Ngay từđầu hắn vốn đã không nhìn những người
này, hiện giờ thấy bộ dáng như vậy của bọn hắn thì càng thêm khinh bỉ.
Khai tông lập khái, còn dám đối địch với Yêu tộc, quả thực là không biết sống chết. Nhưng Côn Bằng thái tử sẽ không để mình biến thành một cái
bóng mờ, hắn muốn tự thân đ ánh chết Trình Cung. Nếu như ngay cảđiểm
dũng khí, phách lực ấy cũng không có thì tung hoành Cửu Châu đại địa như thế nào? Phát triển Linh sơn như thế nào?
- Ngươi đã cam lòng chết, như vậy bổn đại thiếu cũng thành toàn cho ngươi.
Trình Cung cũng không nói gì thêm nữa. Song long thành, chiến đấu thế
tục Nam hoang, chính mình độ kiếp, Thiên Bảo Thử Càn Khôn Đan tông và
một ít chuyện phía sau cũng có không ít liên ẹệ với Côn Bằng thái tử
rồi. Nhưng như vậy cũng không thể dao động đến quyết tâm và chiến ý của
hắn, đối với loại người như hắn, một ít những chuyện này cũng không có
ảnh hưởng gì.
Côn Bằng thái tử không giống với Chu Dật Phàm, Võ Thân Vương lúc trước. Cho nên cũng không nói nhảm với Trình Cung.
- Đi!
Côn Bằng thái tử cũng không nói nhảm, lập tức bay về phía xa xa. Giao
Long Hoàng và Sư Hoàng thoáng do dự một chút, đề phòng Thiên Hồ Trình Vũ Dương đang đứng trên thân Bạch Hạc giương cung, sau đ ó dùng tốc độ cao nhất ly khai.
Nhìn Côn Bằng thái tử và Trình Cung ước chiến, Con Bằng thái tử mang
người trực tiếp rời đi, Trình Vũ Dương cũng không có tiếp tục động thủ,
bọn người Đạm Đài Linh Trí và Tư Không Sa thấy vậy cũng đều thở dài một
hơi.
Tần Vô Ngân chết rồi, Thái thượng trưởng lão Thất Âm Cầm cung Hà Lai
cũng bị giết, Tây Chu hành tỉnh cũng đã bị chiếm lĩnh. Chu Dật Phàm đứng ở nơi này, đột nhiên có một loại cảm giác mờ mịt, không biết phải đi
đến nơi nào.
Tư Không Sa tranh thủ cơ hội này, rời đi rất nhanh. Trước khi đi vẫn
không quên nhìn thoáng qua Hỏa Phượng Ma Long, vừa rồi Hỏa Phượng Ma
Long này đã bị mình làm bị thương một ít nhưng hiện giờđã khôi phục hoàn toàn, hắn không khỏi giật mình một cái, dùng tốc độ cao nhất rời đi.
Sau khi hắn rời đi, Âm Uy mới cẩn thận ly khai, giống như là sợ người
khác phát hiện ra hắn. Nhưng hắn vừa rời đi, ngón tay Trình Cung đã nhẹ
nhàng bắn ra ba hạt Nguyên tinh loại nhỏ đến tay Liễu Nguyệt, đồng thời
Trình Cung truyền một đoạn Ma kinh có quan hệ với Nguyên thủy Ma Tông
cho Liễu Nguyệt. Tuy trong thời gian ngắn không thể khiến lực lượng Liễu Nguyệt lập tức tăng vọt, nhưng khi thấu qua Nguyên tinh này, rất nhiều
vấn đề trước kia của Liễu Nguyệt đã khai sáng rộng mở ra.
Đãđến Thiên Anh cảnh giới, nhất niệm khai mở, đốn ngộ so với khổ tu bình thường thì có hiệu quả hơn rất nhiều, cái này đủ để lực lượng của nàng
càng trở nên mạnh hơn. Hon nữa, đã có Trình Cung âm thầm phân phó, sau đ ó A Cổ Đan Tuyền và Liễu Nguyệt cũng cáo từ Trình Cung rời đi, mà
phương hướng của hai người chính là phương hướng Âm Uy rời đi.
Thất bại, chiến đấu thế tục vậy mà cũng thất bại. Chu Dật Phàm đột nhiên có một loại cảm giác vô cùng thất lạc, nản lòng thoái chí. Hắn không
quáđểýđược mất tại chiến đấu Tu Chân Giới, cho dù thất bại gặp nguy hiểm như thế nào thì cũng còn có thể giải thích được, dù sao thì cuối cùng
cũng chính là lực lượng sau lưng lẫn nhau. So đấu ở đây chính là những
tồn tại đỉnh phong kia, là thế lực môn phái, nói trắng ra là bỏ qua tác
dụng cá nhân bọn hắn, ít nhất Chu Dật Phàm xem là như thế.
Chiến đấu thế tục có thể bất đồng, lúc ấy phần đông lực lượng thế tục
tập trung lại, mình cũng làm các loại chuẩn bị cùng an bìa, như thế nào
lại thất bại trong thời gian ngắn như vậy. Loại thất bại này đãđả kích
hắn rất lớn, bởi vìđây chính làđả kích triệt đểý nghĩ tự phụ, tâm trí,
năng lực khống chế của hắn, là một lần thất bại chính thức.
- Nếu như lại có cơ hội, thật muốn đấu với ngươi một trận, thất bại
triệt để, nhưng vẫn không cam lòng như trước. Trình Cung, nếu như ta
không tiến vào Càn Khôn Đan tông thì cho dù ngươi cóđoàn ngựa thồ cuồng
phong, huấn luyện ra sau đội ngũ vô địch, còn có Man tộc, Nguyên thủy Ma Tông trợ giúp thì ngươi cung tuyệt đối không có khả năng thắng lợi như
vậy.
Nghe được chiến đấu thế tục đã triệt để thất bại, Trình Cung khống chế
Nam Chiêm Bộ Châu, Chu Dật Phàm cũng có chút đần độn, rốt cục, sau khi
bọn người Tư Không Sa và Côn Bằng thái tử rời đi, hắn cũng mãnh liệt
ngẩng đầu lên, nhìn Trình Cung một cách không cam lòng.
- Ngươi tiến nhập vào trong bảo tàng Càn Khôn Đan tông, nhưng bên ngoài
còn có những tuyệt thế danh tướng như Thiên Hồ Trình Vũ Dương, Bạo Hùng
Trình Vũ Phi, Hung thần Bạch Khải Phi. Còn cóĐại nguyên soái Trình lão
gia tử tọa trấn, tự nhiên có thể quán triệt ýđồ của ngươi một cách triệt để, nhưng bên ta đều là chia rẽ, hơn nữa lại lục đục với nhau, hoàn
toàn không thể quan sát triệt đểýđồ của ta.
- Xem ra ngươi thật sựđã nóng nảy lên vì thua, ngươi không phát hiện bây giờ ngươi là một con bach thua sạch rồi sao? Lại luôn không cam lòng,
cho rằng như thế nào như thế này nọ kia. Ngươi đã không có chiến ý và
dũng khí như Côn Bằng thái tử, thậm chí không có khí phách đảm đương
loại này, vậy thì thua chính là thua. Nói thật, trước kia ta còn xem Chu Dật Phàm ngươi là một đối thủ, bởi vì ngươi thua. Nhưng hiện giờ ngay
cả thua ngươi cũng không có tư cách rồi, ngươi thật sựđã xong.
Nhìn thấy Chu Dật Phàm vẫn không cam lòng, còn muốn nói điều gì. Trình Cung khoát tay áo nói:
- Cút đi, đừng có lại nói những lời vô dụng nữa, loại tranh luận này
cũng không thể khiến trong lòng ngươi thoải mái thêm chút nào đâu. Ngươi bắt đầu đ ùn đẩy trách nhiệm, không chấp nhận thất bại, không phải
không có tư cách thua thì là gì? Ngươi cho rằng ngươi khống chế vô cùng
tốt? Vậy ngươi có tính toán qua không? Sức chiến đấu Man thần giáo kia
như thế nào, lại có biết cỗ lực lượng La Phù kiếm phái và những tông
phái khác đột nhiên xuất hiện tử thủ Vân Ca thành là ai không? Ta đã sớm chuyển dời tất cả lực lượng đến Vân Ca thành thì cho dù ngươi khốn thủ
Song long thành thì cũng chỉ có thất bại. Ngươi tự nhận khống chế hết
thảy, và ngươi đều nắm hết thảy trong tay nhưng lại không thể khống chế
những cái này. Như vâỵ thì ngươi khống chế cái gì? Nắm chắc cái gì?
- Còn có, từ lúc mới bắt đầu ngươi cũng không tính toán qua gia gia của
ta cũng ảnh hưởng đến chiến đấu thế tục, chẳng lẽ ngươi không nghĩ giống như tình huống mười mấy năm trước? Ngươi có nghĩ tới những kẻ trên biển chỉ cần có tiền thì sẽ không tiếc hết thảy mà làm hải tặc không?
Dừng lại một chút như để lấy giọng rồi Trình Cung lại nói tiếp:
- Tuy rằng Vương đình Thảo Nguyên bị Yêu tộc điều khiển, nhưng bên trong cũng không phải không có thế lực nào khác, ngươi có biết cái này không? Những người chính thức huyết chiến đã về hưu, ngươi có biết họ đi đâu
không? Ngươi có biết lúc ngươi tự cho là chiếm lĩnh một chỗ, chỉ cần câu nói đầu tiên thì sẽ có mấy trăm đội ngũ xuất hiện công kích không? Thậm chí bên trong Đồ Đằng đế quốc, vương đình Thảo nguyên có bao nhiêu
người, ngươi cũng cho là mình biết rõ ư? Kể cả ngươi tự nhận là có lực
khống chế Tây Chu hành tỉnh nhất, tại thời điểm mấu chốt nhất thì có bao nhiêu người là do gia gia ta bố trí, ngươi có biết hay không?
Không có lớn tiếng quát mắng, giống như là tùy ý nói chuyện, nhưng mỗi
một câu của Trình Cung giống như là một ngọn núi đ è nặng lồng ngực Chu
Dật Phàm, sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi.
- Phốc...
Trực tiếp phun ra một búng máu, hết thảy như là lời Trình Cung nói, đều
là sự thật. Cho dù là tự hắn khống chế trận chiến này thì cũng phải thua không thể nghi ngờ gì.
Mất một tòa thành thì hắn cũng không sợ, chỉ cần người còn sống thì thất bại một trận chiến hắn cũng không sợ.
Cho dù chiến bại tại Nam Chiêm Bộ Châu, cho dù Tần Vô Ngân chết rồi thì
thân làđồ đệ Quá tôn như hắn, sau khi trở về cũng sẽ không có xảy ra
chuyện gì lớn.
Nhưng một tia kiêu ngạo, tôn nghiêm, tự tin cuối cùng trong lòng hắn lại bị Trình Cung thẳng thừng gạt đi. Và thoại ngữđột nhiên trở nên nghiêm
túc cũng triệt đểđ ánh tan những lời của hắn.
Khống chế, khống chế người khác, nhưng mình hết thảy lại hoàn toàn bị người khác khống chế.
Chu Dật Phàm đột nhiên có một loại cảm giác vô cùng xấu hổ. Như là một vở hài kịch, và hắn như là một tên hề.
- Ha ha ha ha...
Chu Dật Phàm đột nhiên cất tiếng cười to, sau đ ó trực tiếp biến mất ở
phương xa, chỉ còn tiếng cười, trạng thái như điên rồ kia vọng lại.
Điên rồi sao?
Võ Thân Vương nhìn Chu Dật Phàm ly khai, trong nội tâm khổ sở từng đợt.
Chí hướng hắn và Chu Dật Phàm bất đồng, ngay từđầu Chu Dật Phàm đã muốn
khống chế lực lượng thế tục, hơn nữa cũng vô cùng tự phụ đối với mưu trí của mình, đối với hắn, so với bất kỳ cái gì thì cũng đều trọng yếu hơn. Nhưng Võ Thân Vương đã tiếp xúc rất sớm với Thiên Ma Tông, về sau lại
liên tục gặp kỳ ngộ, cộng với sau khi biết rõ thân thế của mình, mục
tiêu và tầm mắt của hắn cũng trở trở nên bất đồng lớn. Tuy rằng giờ phút này hắn căn bản xem thường Trình Cung đã cao cao tại thượng. Tuy rằng
khiến hắn phải nhìn lên cao, nhưng hắn còn không có tuyệt vọng.
Nhưng Chu Dật Phàm lại tuyệt vọng một cách triệt để, cho dù không điên thì về sau cũng chỉ sợ không thấy được hắn rồi.
Giờ phút này, tất cả mọi người đã ly khai, chỉ có Võ Thân Vương là còn
chưa rời đi. Bởi vì hắn vẫn còn phải chờ kết quả chiến đấu giữa Man Thần và mẫu thân Đoan Mộc Nhất Lệ mà hắn chỉ gặp qua một lần trong đời.
- Trước kia ta cảm giác đôi khi ngươi làm việc quá mức hung hăng càn
quấy, không theo lẽ thường, hiện giờ mới phát hiện, cũng biết được lúc
ngươi chính thức chăm chú, nghiêm túc mới là lúc ngươi chính thức bốc
lên ý nghĩ xấu.
Lúc này, thanh âm Thiên Hồ Trình Vũ Dương lại vang lên trong đầu Trình Cung, chỉ là thanh âm đã trở nên cực kỳ suy yếu.
- Nhị thúc, ta cóĐan dược và Nguyên tinh, ngươi nhanh khôi phục thoáng một phát.
Trình Cung nghe thanh âm Trình Vũ Dương đã cực kỳ suy yếu, liền lấy đan dược ra Nguyên tinh ra.
- Đừng nhúc nhích, tiểu tử ngươi nghiêm túc như vậy cũng khiến ta cảm
giác quá không bình thường rồi. Hiện giờ trước tiên đừng đừng nhúc
nhích, ta còn muốn uy hiếp Đoan Mộc Nhất Lệ một hồi. Chỉ có gây uy hiếp
nàng ta thì mới có thể khiến mọi người cảm thấy áp lực và lực uy hiếp
cực lớn, sinh ra ảnh hưởng lớn nhất để giúp ngươi tranh thủ nhiều thời
gian hơn. Vừa rồi tiểu tử ngươi đ áp ứng lời khiêu chiến của Côn Bằng
thái tử, phi thường không tệ, như vậy ít nhất cũng có thể tranh thủ thêm thời gian.
Thanh âm Thiên Hồ Trình Vũ Dương càng phát ra suy yếu, nhưng cũng đã có
một loại cảm giác trước kia chưa từng có qua, lời nói cũng đột nhiên
nhiều hơn.
- Kỳ thật, cho dù là thời điểm xấu nhất thì cũng không phải là không có
biện pháp, cho nên ngươi và gia gia ngươi yên tâm, ta vẫn còn một phương pháp xử lý cuối cùng, chỉ là không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì không
muốn sử ra mà thôi.
Trình Cung cũng thật bất ngờ, bởi vì trạng thái của Thiên Hồ Trình Vũ
Dương đã không còn nặng nề, áp lực như trước kia. Ngược lại lộ ra vẻ rất nhẹ nhàng, chẳng lẽ vì biết rõ Trình gia xem như tạm thời đứng vững
bước chân rồi?
Trình Cung cũng không suy nghĩ nhiều, đối với lời Trình Vũ Dương nói
chính lúc hắn nghiêm túc mới là lúc hắn xấu xa nhất, Trình Cung cũng chỉ cười cười mà không nhiều lời. Người khác không biết, Thiên Hồ Trình Vũ
Dương rất rõ ràng, trong lời Trình Cung thì bảy phần thực, ba phần giả.
Nhưng tại chiến đấu thế tục, Trình Cung đã lấy được thắng lợi cơ sở.
Trong lúc Trình Cung nói chuyện nghiêm túc thì những lời nói dối trộn
lẫn bên trong lời nói thật kia cũng đều biến thành nói thật rồi.
Đối với những người khác thì những lời kia tối đa chỉ gây sợ hãi thán
phục mà thôi. Nhưng đối với Chu Dật Phàm mà nói, chính là một loại nhục
nhã với mưu trí hắn, triệt để nhục nhã. Đây cũng là thứ khiến Chu Dật
Phàm triệt để sụp đổ. Trình Cung không động thủ nhưng lại có thể giải
quyết một địch nhân khó chơi như Chu Dật Phàm. Mà Thiên Hồ Trình Vũ
Dương đều rõ ràng có bao nhiêu lời nói dối trong đ ó, cho nên mới nói
lúc Trình Cung nghiêm túc chính là lúc hắn xấu xa nhất.
- Ha ha! Thoải mái a, lần trước ngươi âm thầm chơi lén ta một hồi, lần
này ta khiến ngươi biết rõ tư vị trọng thương, cho rằng đạt tới Thiên
Anh tầng thứ mười thì có thể Trang Bức với lão tử sao? Giờ thìđã biết rõ sự lợi hại của ta rồi chứ?
Trên bầu trời, đột nhiên truyền đến thanh âm vui vẻ, đắc ý của Tiểu Phong Tử.
- Oanh!
Sau đ ó không gian nổ vang, hai đạo nhân ảnh lập tức đi xuống, không xé
rách không gian nhưng tốc độ lao xuống cực nhanh khiến không gian chung
quanh đều bị khí lưu cường đại giải khai. Những vật thể trong nước cũng
đi về phía trước rất hanh, giống như là bị giải khai.
- Ngươi sẽ trả giá vì hành động của ngươi hôm nay, Nam Cương độc giáo đã trở thành một nhanh của Bà La Đa thần miếu Nam Chiêm Bộ Châu, chỉ bằng
một người ngươi mà cho rằng có thể chèo chống được một thế lực khống chế một Châu? Quả thực không biết sống chết.
Thân hình Đoan Mộc Nhất Lệ xuất hiện ở phía trên, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, nhưng trên người lại không nhìn thấy bất luận thân thế gì,
đãđến cảnh giới này, cho dù thân thể vỡ vụn thì cũng có thể chữa trị
ngay lập tức. Còn nếu không thể chữa trịđược thương thế như thế thì cũng đã cách cái chết không xa.
Đoan Mộc Nhất Lệ lạnh lùng nhìn Tiểu Phong Tử, không nghĩ tới chính mình đạt tới Thiên Anh tầng thứ mười mà vẫn đ ánh không lại một gia hỏa
Thiên Anh tầng thứ tám, thằng này rốt cuộc là quái thai gì?