Có một ít Siêu Phàm kỳ thậm chí không vũ kỹ siêu phàm, từ đó có thể biết vũ kỹ siêu phàm trân quý cỡ nào. Sở dĩ xưng là vũ kỹ siêu phàm, là vì những vũ kỹ này đều có uy lực lớn lao, uy lực vũ kỹ đã vượt qua uy lực bình thường, có được pháp lực cường đại giống như Siêu Phàm kỳ.
Một trăm lẽ bảy thanh đoản đao hình thành trận thế, vẫn cảm giác có chỗ thiếu hụt, Trình Cung cẩn thận đi nghiên cứu hộp đao. Mới phát hiện nắm hộp đao này trong tay giống như có một cảm giác huyết mạch tương thông. Đây là cảm giác chỉ có Nguyên khí đỉnh cấp mới có, Trình Cung lập tức nhỏ máu, dùng tinh thần lực tiến hành luyện hóa. Hộp đao này là vật vô chủ, theo huyết dịch Trình Cung tiến vào trong đó, tinh thần lạc ấn dần dần khắc ở bên trong, trong đầu Trình Cung lập tức truyền đến một bộ trận pháp, đây chính là trận pháp phối hợp Ẩn đao, mà không ngờ hộp đao trong tay lại sinh ra biến hóa, hóa thành một một trường đao dài thước rưỡi, chỗ cổ tay hoàn toàn bao khỏa, lưỡi đao sắc bén, sự biến hóa này làm cho một trăm lẽ bảy thanh đoản đao khác phát ra tiếng kêu to.
Có được linh tính đơn giản, có thể nhận chủ, có thể sinh ra biến hóa hình thái, này đã hoàn toàn vượt qua trình độ Nguyên khí bình thường, này là một thanh Linh khí chân chân chính chính. Giờ phút này Trình Cung đã thông qua tinh thần lực khống chế thanh Ẩn đao này, mới biết được lúc trước học Ẩn đao kia bất quá là da lông. Cái kia bất quá là có người đạt được Linh khí này, về sau cảm ngộ được một loại công pháp, một bản thân Linh khí đã vượt qua lực lượng vũ kỹ siêu phàm, chỉ là lúc trước không có người phát huy ra được mà thôi. Đáng tiếc bây giờ Trình Cung còn không có biện pháp hoàn toàn phát huy ra uy lực của thanh Linh khí này, nguyên lai một trăm lẽ bảy thanh đoản đao này có thể ngưng tụ thành vỏ đao, đã có thể hình thành trận pháp, lại có thể làm vỏ đao của thanh Linh khí chính thức này, nếu như có thể ngưng tụ một trăm lẽ bảy thanh Nguyên khí cấp ba này thành vỏ đao, lúc kia mới có thể phát huy ra uy lực chính thức của Ẩn đao này.
Nguyên khí trên cấp năm đã có thể luyện hóa tiến vào thân thể, Linh khí càng không cần phải nói. Giờ phút này tâm ý Trình Cung khẽ động, Ẩn đao này đã dung nhập trong thân thể hắn. Chỉ là một trăm lẽ bảy thanh đoản đao này còn không được, Trình Cung khẽ động, một trăm lẽ bảy thanh đoản đao biến hóa ra các loại hình dạng, có thể hình thành tấm chắn, cũng có thể hình thành cự đao, tụ tán biến hóa chỉ trong chớp mắt, tinh thần lực điều khiển nhẹ nhõm, sau đó nhao nhao dán vào trên thân thể Trình Cung. Xem ra lúc trước người sáng tạo Ẩn đao, không biết dùng biện pháp gì luyện ra nhiều Nguyên khí như thế, lại không hiểu được dùng tinh thần lực thúc dục Ẩn đao này hấp thu nguyên khí, để cho Linh khí này chính thức nhận chủ. Hay là căn cứ mơ hồ cảm nhận được một ít gì đó, sáng tạo ra vũ kỹ thượng tầng, đoán chừng lúc ấy hắn còn không biết kết hợp trận pháp này cũng đã có thể phát huy đến trình độ vũ kỹ siêu phàm a, phải biết rằng vũ kỹ siêu phàm đều rất nổi danh.
Một kiện Nguyên khí vượt qua cấp năm, ở hiện tại mà nói cũng rất trân quý, chớ đừng nói chi là Linh khí, hiện tại pháp lực của mình còn không có biện pháp hoàn toàn khống chế Ẩn đao này, còn khó phán đoán rốt cuộc nó đạt tới trình độ Linh khí gì. Nhưng Trình Cung cảm giác, ít nhất cũng có thể là Linh khí trung phẩm, nếu như một trăm lẽ bảy thanh đoản đao này dung hợp với vỏ đao, có lẽ còn tăng lên. Phàm khí, Nguyên khí chia làm mười cấp, tới Linh khí chỉ chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, tuyệt phẩm.
Bởi vì người bình thường cho dù đạt tới Siêu Phàm kỳ cũng rất khó nhìn thấy linh khí, căn bản không biết Linh khí là gì. Kỳ thật trong thế giới của Trình Cung ở kiếp trước, phía dưới Linh khí căn bản không có phân cấp gì, đạt tới Linh khí mới có thể xưng là pháp bảo.
Nếu như Mã Huân này có được Linh khí, hôm nay sợ rằng không có người có thể giữ được hắn, cho dù hắn không có thể phát huy uy lực chân chính của Linh khí này, cũng đủ cho hắn qua lại tự nhiên trong mười vạn đại quân. Cái này là Linh khí, có được linh tính, biến hóa tự nhiên, Linh khí cường đại càng có được lực lượng giống như di sơn đảo hải.
Trình Cung biết rõ, chỉ có khi mình đạt tới Siêu Phàm kỳ mới có thể dần dần phát huy ra uy lực của Linh khí này, hiện tại không phải tất thì không nên bạo lộ sẽ tốt hơn. Cho dù đối với rất nhiều Thoát Tục kỳ, một kiện Linh khí cũng làm hắn sinh tham niệm.
Cho dù không sử dụng Linh khí, chỉ là một trăm lẽ bảy thanh Nguyên khí cấp ba này cũng đã đủ kinh người, Trình Cung nhìn về phía vách tường chung quanh. Tất cả vũ khí bị hủy diệt toàn bộ, đao kiếm trên vách tường cũng bị hủy diệt, tuy thoạt nhìn chỉ là Nguyên khí cấp ba, nhưng thân là một bộ phận của Linh khí, những đoản đao này tuyệt đối không đơn giản, coi như là Nguyên khí cấp bảy, cấp tám cũng chưa hẳn có thể gây tổn thương cho nó.
- Đại thiếu, ngươi không sao chớ. . .
Lúc này, bên ngoài đã nghe được thanh âm lo lắng của Bàn Tử, bởi vì nơi này không có cách âm, động tĩnh bên trong rất lớn, tự nhiên đám người Bàn Tử rất lo lắng.
- Không có việc gì, các ngươi tiếp tục làm việc của các ngươi, đúng rồi, cho người tới mang tất cả vàng, bạc ra đại điện bên ngoài. Châu báu thì Bàn Tử ngươi hảo hảo thu về, sau này đem đấu giá.
Trình Cung nói xong, đã lấy ra không gian giới chỉ của Phùng Tuấn Kiệt, Phùng Tuấn Kiệt đã chết, tinh thần lạc ấn bên trên không gian giới chỉ này đã biến mất. Nếu như Phùng Tuấn Kiệt đạt tới Siêu Phàm kỳ trở lên, cho dù người chết tinh thần lạc ấn cũng sẽ không dễ dàng biến mất, trừ khi thời gian trôi qua thật lâu, dần dần yêu đi rồi biến mất. Mà nếu như đạt tới Nhân Anh trở lên, trừ khi có lực lượng cường đại hoặc là đạt được đồng ý, nếu không tinh thần lạc ấn kia cơ hồ là vĩnh viễn không hao tổn.
Về phần tinh thần lạc ấn của Phùng Tuấn Kiệt, người vừa chết lập tức tiêu tán, tinh thần lực của Trình Cung nhẹ nhõm điều tra tình huống bên trong.
Mịa, xem ra tên này rất được sủng ái, chẳng những bên người mang theo nhiều hộ vệ như vậy, làm cho Huyết Chiến bị tổn thất, Trình Trảm phí hơn nửa ngày mới bắt được hắn. Không gian giới chỉ này dài rộng cao đều là ba mươi mét, này đã tương đối lớn rồi. Bên trong chứa không ít đồ vật, không ngờ vàng bạc cũng chẳng kém Mã Huân, quan trọng nhất là, bên trong cũng không ít đan dược.
Đan dược Địa cấp hạ phẩm cùng Địa cấp trung phẩm chừng trên trăm viên, trong đó có hai viên là đan dược Địa cấp siêu phẩm, một viên là Tục Mệnh Đan, một viên khác là Thác Mạch Đan. Hai viên đan dược Địa cấp siêu phẩm, toàn bộ đều là đan dược trân quý vạn kim khó cầu, Tục Mệnh Đan danh như ý nghĩa, chỉ cần người chưa chết, có thể kéo dài tánh mạng. Nếu như thương thế bình thường có thể lập tức khôi phục, nếu như đặc biệt nghiêm trọng, theo như truyền thuyết, có người trái tim bị nghiền nát hoặc là não bộ vỡ vụn, phục dụng Tục Mệnh Đan này cũng có thể bảo vệ tánh mạng từ ba ngày đến một tháng. Nếu như có thể tìm được tồn tại đại năng, hoặc là có được bối cảnh hùng hậu, cũng có thể giữ được tánh mạng.
Giá trị Tục Mệnh Đan này không thua kém đan dược Thiên cấp bình thường, về phần Thác Mạch Đan thì càng thêm trân quý, Tẩy Tủy kỳ phục dụng có thể trực tiếp trợ giúp hắn tiến vào Phạt Mạch kỳ, mà Phạt Mạch kỳ phục dụng thì có thể mở rộng kinh mạch, rèn luyện cường độ kinh mạch lại lần nữa. Giá trị hai viên đan dược đều liên thành, thực không nghĩ tới trong không gian giới chỉ của tiểu tử này có nhiều thứ tốt như thế.
Nếu như không tính vàng bạc mà nói, này còn giàu có hơn Mã Huân, sau đó Trình Cung lại phát hiện trong không gian giới chỉ của Phùng Tuấn Kiệt này có vài chục thanh Nguyên khí, kém cỏi nhất cũng là Nguyên khí cấp ba, trong đó có một thanh trường kiếm Nguyên khí cấp bảy, tên là Thái Dương Kiếm. Bên trên ẩn chứa một tia pháp lực chấn động, hiển nhiên là người luyện chế bố trí trận pháp, uy lực kinh người.
Tên này cũng quá giàu có đi à nha, nếu không phải ngoài ý muốn phát hiện Linh khí Ẩn đao ở trong bảo khố của Mã Huân, chỉ sợ tất cả tài phú của Mã Huân cũng không bằng một viên đan dược của hắn. Tự nhiên Trình Cung không biết, lần này Phùng Tuấn Kiệt đi ra là thu thọ lễ cho sư phụ hắn, một ít đệ tử không thể trở về đều giao cho Phùng Tuấn Kiệt, kết quả lại bị Trình Cung tận diệt. Thứ tốt trong này không ít, Trình Cung nhìn hồi lâu, lại thấy một cây trường thương màu tử kim, Nguyên khí cấp năm Tử Kim Bàn Long Thương.
Lần này thu hoạch cực lớn a, Trình Cung thanh lý các thứ một lần nữa, lúc này mới đi ra bảo khố. Khi Trình Cung đi ra từ trong bảo khố, đột nhiên nghe được âm thanh la lên giống như núi thở biển gầm.
Nguyên lai vô số tướng sĩ đã sớm vây quanh trên đỉnh núi, mà Bàn Tử đã sớm chỉ huy người chuyển tất cả vàng bạc trong kho của Mã Huân ra, vừa nhìn thấy cái này là đám binh lính biết rõ, cả đám đều hưng phấn vô cùng. Dốc sức liều mạng giết địch vì cái gì, thời điểm bảo vệ quốc gia thì không nói, còn chiến tranh bình thường, hơn nữa là vì quân công, tiền mới là trực tiếp nhất.
- Má ơi, vàng bạc như một ngọn núi nhỏ, Chủ soái chúng ta sẽ không thật sự phân ra hết chứ.
- Không cần nộp lên quốc khố sao? Này không giống như Lạc gia, nếu như đều phát chắc sẽ phải bị giám quan vạch tội.
- Nghe là biết ngươi không biết Chủ soái chúng ta là ai, đây chính là đại thiếu ngưu bức nhất đế đô, cái gì giám quan, hắn sợ sao!
- Nếu thật sự phát những số tiền này cho chúng ta, vậy cũng quá hạnh phúc!
. . .
Binh sĩ phía dưới nhìn chằm chằm vào hai tòa kim sơn, ngân sơn kia, con mắt đều đang tỏa sáng, nhưng lại có chút không dám tin đây là thật sự, dù sao từ trước đến nay không có vị Tướng quân nào dám làm như vậy. Dùng cách nhìn của đám binh sĩ mà nói, nhiều tiền như vậy cho dù lão tử Hoàng đế thấy cũng thèm, ngươi tùy tiện phát hắn còn không gấp với ngươi sao! !
- Đại thiếu, tên gia hỏa này đoạt thật không ít, vừa rồi chúng ta cứu người Vân gia ra. Ta cũng cho người kiểm lại một lần, bà nội nó, chỉ là vàng thôi đã chừng ba triệu bảy trăm ngàn lượng, bạc thì một ngàn chín trăm vạn lượng!
Bàn Tử có chút đau lòng nhìn xem vàng bạc đặt ở nơi kia, đau lòng ah.
- Có nhiều thứ có thể nuốt, nhưng có nhiều thứ không thể nuốt, đừng ở đó đau lòng. Lần này chúng ta thu hoạch đã đủ phong phú, một hồi cho ngươi vài thứ ngươi sẽ mừng như điên thôi.
Trình Cung cũng âm thầm truyền âm cho Bàn Tử, trong không gian giới chỉ của Mã Huân cùng Phùng Tuấn Kiệt còn khá nhiều thứ tốt, giờ phút này thanh âm giống như núi thở biển gầm kia vẫn tiếp tục như trước, Trình Cung chậm rãi giơ tay lên.
Tất cả thanh âm trong nháy mắt biến mất toàn bộ, trên núi chỉ có mùi máu cùng gió núi vù vù, thổi trúng đại kỳ của triều đình tạo thành tiếng vang.
- Lời thừa thải không cần nói, thời điểm chiến tranh các tướng sĩ nghiêm túc, thời điểm phát tiền bản đại thiếu cũng tuyệt đối nghiêm túc, người chết đi đền bù tổn thất gấp mười lần, những người khác hết thảy dựa theo quy củ cũ.
Đã trải qua sự tình quý phủ Trịnh Tam Nguyên, đã trải qua sự tình La Phù Thành Lạc gia, còn có những kỵ binh tinh nhuệ đi theo Trình Cung tung hoành ngang dọc thảo nguyên, cho tới bây giờ cũng chia hết mấy ngàn vạn lượng bạc cho mười vạn đại quân.
- Tạ đại soái. . . Tạ đại soái. . . Tạ đại soái. . .
Vừa bắt đầu là đám binh sĩ chung quanh quỳ xuống, phát ra tiếng hô hào từ nội tâm, sau đó càng ngày càng nhiều người hô lên, lan truyền ra hàng trăm dạm.