Tuy sức mạnh điên cuồng này không thể khiến Tiểu Phong Tử mất đi lý trí, nó còn trở thành tấm bài tẩy của gã. Nhưng một khi chìm vào trạng thái điên loạn, gã hành xử sẽ rất khùng điên, mà lúc này Trình Cung thấy Tiểu Phong Tử rõ ràng lại muốn động thủ với chính mình, nên hắn vội vàng quát tháo ngăn gã lại.
Tiểu Phong Tử hồng hộc thở dốc, một lúc sau mới khống chế lại bản thân, tiếp đó lại có chút áy náy nhìn Trình Cung nói:
- Ân chủ, người đây là bị cướp đoạt hay là chuyển thế ạ, sao giờ lại trở nên yếu đuối thế này. Nếu là do ta đã làm hại đến người, ta thật sự…chết cũng khó đền hết tội. Nhiều năm nay,lần đầu tiên Ân chủ cần người giúp đỡ tranh đoạt thần khí đệ nhất Hư Không Âm Dương đỉnh, thế mà ngược lại ta chẳng giúp được gì, căn bản là chưa xông vào vòng trong, mới vòng ngoài đã bị thương hất bay đi mất, giờ lại còn thế nữa, ta …..ta thật sự con mẹ nó chẳng khác nào phế vật mà.
- Bành bành….
Một luồng huyết mạch điên cuồng khác trong cơ thể Tiểu Phong Tử tuy đã được gã khống chế, nhưng sự thiểu não và áy náy trong lòng vẫn không thể giảm sút, trong lúc tức mình, gã dùng nắm đấm ra sức đập vào đầu mình hai cái, vừa rồi thật sự gã có cảm giác nông nổi, nếu Ân chủ vì Thiên Thiên Linh Quang của mình mà bị thương, bất luận là bị thương do nhầm lẫn đi chăng nữa,gã thật sự muốn móc luôn hai mắt mình ra. Mặc cho cái huyết mạch tộc Cự Linh gì đó, mặc cho thần thông thiên phú nào kia, mặc cho tương lai sau này, không chết đi thì kiếp này tiếp tục sống cũng chẳng còn vui sướng gì nữa.
- Thôi đi, được rồi đấy. Có phải giờ sức mạnh của ta không đủ mạnh, ta nói ngươi không nghe nữa phải không?
Trình Cung vừa nhìn thấy vậy, sắc mặt ngay tức thì trùng xuống, giả vờ rất tức giận.
- Dạ không phải ạ Ân chủ, ta chỉ là rất khó chịu….
Tiểu Phong Tử vội vàng ngừng tay lại, hoàn toàn không biết giải thích thế nào cho phải.
Mẹ kiếp, con nít vẫn hoàn con nít, cái đầu to một chút nhưng vẫn là đứa trẻ chưa thành thục. Trình Cung còn nhớ rõ mồn một, lúc Hư Không Âm Dương đỉnh của bản thân bị nổ tung, gã bấy giờ cũng chỉ mới có hơn 50 tuổi, cũng tương đương một đứa trẻ 8,9 tuổi bình thường. Mặc dù vừa rồi gã cũng có nhắc tới, gã đã ở đây mười mấy năm rồi, nhưng cùng lắm cũng chỉ tương đương với trình độ đứa trẻ 11,12 tuổi thôi.
Về mặt nào đó, gã hoàn toàn không giống trẻ con, nhưng có nhiều khi vẫn biểu hiện rõ mặt chưa thành thục của mình.
- Ngươi đó, cũng thật cho rằng bản thân đã trưởng thành rồi ư, vẫn y như một đứa trẻ. Thật ra bản thân ngươi đã làm rất tốt rồi, bất kỳ ai rơi vào tình cảnh như thế cũng sẽ phản ứng như ngươi vậy thôi, người không biết thì không có tội. Hơn nữa, đừng thấy sức mạnh của ta hiện giờ rất yếu, nhưng chẳng phải Tiên Thiên Linh Quang của ngươi cũng không làm hại được ta ư. Được rồi, đừng nhắc chuyện này nữa. Hiện giờ ta vẫn đang thu thập lại mảnh vỡ của thần khí đệ nhất Cửu Châu Hư Không Âm Dương đỉnh, bà mẹ, kiếp trước xảy ra sự cố, kiếp này ta phải khống chế triệt để lại mới được. Vừa rồi ngươi chưa nói hết, tiếp tục đi.
- Ân chủ, ngươi cũng đang tìm cái này à…..
Tiểu Phong Tử vừa nghe, lập tức lấy mảnh vỡ từ trên đầu xuống, trực tiếp đưa cho Trình Cung nói:
- Sau này thương thế của ta nghiêm trọng, mượn trợ lực từ mảnh vỡ này để thuần khiết huyết mạch một chút, kể cả luồng huyết mạch điên cuồng cũng được nâng cấp không nhỏ, nhưng sau đó thì chẳng còn hiệu quả gì nữa. Chỉ có điều ta biết thứ này không phải tầm thường, lúc ta chiến đấu với Giáo chủ của Nam Cương Thần Giáo, chính mảnh vỡ này đã cứu ta thoát chết mấy lần. Bởi vì khi mảnh vỡ này nằm trong cơ thể của ta, ta cảm nhận được những mảnh vỡ khác đang ở lân cận đây, cho nên ta cứ ở lại nơi này cũng là để tìm kiếm những mảnh vỡ khác, chỉ là nhiều năm qua đi như vậy, ta vẫn chưa tìm ra được. Tuy nhiên nếu Ân chủ muốn tìm, ta cho dù có phải ở đây một trăm năm, một ngàn năm, cho dù phải lật tung cái Nam Diêm Bộ Châu này, cũng sẽ tìm lại những mảnh vỡ còn lại cho bằng được. Xin người yên tâm.
- Gọi ngươi là Tiểu Phong Tử, quả thật là có nhiều lúc ngươi điên cuồng lắm đấy, điều này ta không cần ngươi phải bận tâm, ta có cách trực tiếp tìm ra được. Mảnh vỡ khác hẳn đang nằm ở Nam Cương Thần Giáo, đợi sau một khoản thời gian, chúng ta tiêu diệt Nam Cương Thần Giáo này, nhân tiện liền có thể tìm thấy mảnh vỡ rồi.
Đối với Tiểu Phong Tử thì Trình Cung chẳng có tẹo gọi là khách khí gì cả, nhận lấy cái mảnh vỡ này rồi trực tiếp cất vào luôn.
Mảnh vỡ này đã là không nhỏ rồi, chí ít không nhỏ đến đáng thương như mảnh của Nhục Nhục.
Thân trong không gian ngoại đỉnh, Nhục Nhục đã bị Trình Cung cố tình lạnh nhạt một thời gian rất lâu, bỗng nhiên nó cảm nhận được trong không gian ngoại đỉnh có thêm một mảnh vỡ, hơn nữa đối với nó mà nói thì mảnh vỡ này cực kỳ to lớn, Nhục Nhục vốn dĩ đang ủ dột bất thình lình phấn chấn hẳn lên. Trực tiếp xông lên trước, vòng quanh mảnh vỡ ngoại đỉnh to kết xù kia, hưng phấn đến không chịu nỗi.
Đương nhiên Trình Cung biết tất, trong lòng thầm nghĩ cái con vật này cũng thật thần kỳ, không ngờ có thể có được lợi ích từ mảnh vỡ này. Thần khí đệ nhất Cửu Châu, tuy rằng chỉ là mảnh vỡ ngoại đỉnh, nhưng lại quý giá vô cùng, có điều quý giá cách mấy cũng chỉ là mảnh vỡ thôi, dường như chẳng có lợi ích đặc biệt nào khác. Trừ phi có vận khí tốt như Vũ Thân Vương, mảnh vỡ gã có được lại vừa hay chính là không gian chứa vật phẩm trước kia của Trình Cung, có thể có được đồ vật bên trong đó.
Nhưng cả Tiểu Phong Tử và Nhục Nhục đều có được lợi ích từ bên trong, bỗng nhiên, Trình Cung nghĩ tới một chuyện, Tiểu Phong Tử có huyết mạch của tộc Cự Linh, còn có huyết mạch điên cuồng kia. Huyết mạch điên cuồng này thì Trình Cung không rõ từ đâu mà có, nhưng huyết mạch của tộc Cự Linh chính là huyết mạch thượng cổ, chẳng lẽ Nhục Nhục này cũng có huyết mạch thượng cổ hay sao, ừm, khả năng này rất lớn đấy.
Chỉ là chớp nhoáng suy nghĩ trong đầu, Trình Cung cũng chẳng thèm để tâm tới Nhục Nhục trong không gian ngoại đỉnh, mặc nó tự mình vui vẻ đi.
- Nam Cương Thần Giáo, quả nhiên là ở chỗ bọn họ, kỳ thật tên Đoan Mộc Nhất Phong đó đến đây tìm ta đàm phán, chính là dựa vào điểm mấu chốt này. Bọn họ cũng phát hiện ta sai đám người Man Thần Giáo đi tìm đồ vật, phỏng chừng họ muốn kiếm chát gì từ bên trong, ta cũng muốn mượn cơ hội này đến địa bàn của họ tìm kiếm.
Vừa nghe Trình Cung nói muốn đối phó với Nam Cương Thần Giáo, Tiểu Phong Tử lập tức lên tinh thần.
- Vừa rồi ngươi nhắc tới chuyện bọn họ vây đánh ngươi, còn nói mười mấy năm trước ngươi đến đây, hãy cụ thể kể lại tất thẩy sự việc xảy ra sau vụ nổ đó cho ta nghe xem.
Ngay lần đầu tiên Tiểu Phong Tử nhắc tới chuyện gã đến đây vào mười mấy năm trước, trong lòng Trình Cung liền nhộn nhạo, dường như hắn ý thức được một số chuyện.
Từ một khía cạnh khác mà nói, trong cơ thể rắn cũng có thể ẩn chứa huyết mạch của thần rồng thượng cổ, chỉ có điều nó đã quá ư mỏng manh đến độ có thể bỏ qua được. Nhưng cũng có một số con rắn có thể tu thành chính quả, trải qua việc tu luyện, thoát biến hết lần này đến lần khác. Sau khi trải nghiệm bụi trần hết triệu năm, trăm triệu năm, cũng thật sự có khả năng thăng tiên thành rồng.
Đương nhiên, đó cũng chỉ là những con rồng cấp thấp nhất, cách xa Thần rồng đến chục ngàn dặm. Mà huyết mạch truyền thừa của người Man và tộc Cự Linh, cũng giống y như Thần rồng và rắn vậy, nếu thần rồng xuất hiện, cho dù không có sức mạnh nào khác, thì sự áp chế trên huyết mạch kia cũng đủ làm cho loài rắn dũng mãnh nhất cũng phải khiếp sợ.
Huyết mạch tộc Cự Linh trong cơ thể Tiểu Phong Tử Linh Phong, cũng chẳng qua đang nằm ở trạng thái vừa mới bừng tỉnh mà thôi, nhưng trùng hợp thay gã bị mảnh vỡ ngoại đỉnh của Hư Không Âm Dương đỉnh bắn trúng vào người, mảnh vỡ đó lại lần nữa ảnh hưởng làm cho huyết mạch trong cơ thể của gã thức tỉnh thêm. Trong quá trình thức tỉnh này, không phải chỉ một lần qua là có thể hoàn toàn khôi phục được, mà lần này gã trong họa có phúc, lại thức tỉnh thêm một chút nữa. Trong quá trình này, sức mạnh của gã bị tổn thương một tẹo, nhưng đối với sự phát triển sau này lại trở nên rộng mở hơn nữa.
Mà lúc này bị đám người Man Kình Sơn phát hiện, nếu vị đám người Man này như rắn, thì bọn người Kình Sơn chẳng qua là một đám người đã trải nghiệm vô số tu luyện mài dũa, trên đầu mới bắt đầu mọc sừng thôi, từ rắn hóa thành con thuồng luồng có sức mạnh khổng lồ. Cũng chưa thế xưng họ là Giao Long, bọn họ còn chưa xứng với chữ “long”, nhưng sức mạnh của Tiểu Phong Tử cứ như huyết mạch thần rồng thuần chính nhất, tuy chỉ là mới bừng tỉnh nhưng lại vô cùng cao quý thuần chính, có sức ảnh hưởng cực lớn đối với bọn họ.
Một là do sự áp chế từ huyết mạch, ngoài ra còn một điểm nữa đó chính là có Tiểu Phong Tử Linh Phong ở đây, lợi ích người Man cũng vô cùng vô kể. Trước kia Kình Sơn được coi là mạnh nhất trong tộc người Man cũng chỉ vừa đạt tới Lục Địa Thần Tiên cấp hai mà thôi, trong đám người này cũng chỉ có mình gã là đạt tới tồn tại Nhân Anh Kỳ. Nhưng chỉ trong vòng vẻn vẹn có mười năm, vì có Tiểu Phong Tử Linh Phong ở đây, trong tổng thẩy người Man Thần Giáo cũng không quá ba trăm ngàn người, không ngờ đã xuất hiện năm tồn tại Nhân Anh Kỳ, Kình Sơn càng tiếp cận Nhân Anh Kỳ đỉnh phong, về phần tồn tại của trình độ vạn tượng nhất long càng có hơn mấy mươi người.
Huyết mạch của Tiểu Phong Từ, ngoại trừ khiến bọn họ thần khẩn nể sợ khấu bái ra, cũng có thể kích phát sức mạnh trong cơ thể của bọn họ, gia tăng tốc độ tu luyện và nâng cấp của bọn họ.
Vì mối quan hệ này, Tiểu Phong Tử vào đây, trong quá trình gã ở đây dưỡng thương, gã cũng bắt đầu phái người đi truy tìm các mảnh vỡ khác. Đồng thời tiện tay dùng những đồ vật gã mang theo bên mình, giúp đám người Man này luyện chế một số vũ khí, dạy cho chúng một số thứ, giúp sức mạnh của bọn họ dần dần tăng vọt. Sau đó gã nghĩ tới một số quốc gia, giáo phái do tộc người Cự Nhân cai quản, gã liền mô phỏng mà lập nên Man Thần Giáo này, như vậy càng dễ bề quản lý, cũng tăng cường sức ngưng tụ.
Nhưng bởi vì Man Thần Giáo ngày càng hùng mạnh, dần dần thoát ly khỏi sự khống chế, Nam Cương Thần Giáo bắt đầu cảm thấy không cam tâm. Cuộc chiến lúc mới bắt đầu chỉ là sự tranh đấu của những tay dưới Thoát Tục Kỳ, cuối cùng thì đến Giáo chủ Nam Cương Thần Giáo đích thân ra tay, còn dẫn theo mấy vị Thái Thượng Trưởng Lão cường đại nhất đến, lần đó bọn họ tiến hành một cuộc đại chiến. Lúc bấy giờ thương thế của Tiểu Phong Tử đã hoàn toàn bình phục, sức mạnh của gã vốn dĩ đang chuẩn bị bùng phát tăng vọt, kết quả vì trận đại chiến với bọn họ khiến cho bản thân lại lần nữa bị trọng thương, cuối cùng dở cả bài tẩy, dùng Tiên Thiên Linh Quang đả thương Giáo chủ Nam Cương Thần Giáo, giết chết hai Thái thượng trưởng lão đỉnh cao của Nam Cương Thần Giáo, kết thúc trận chiến này.
Còn bản thân Tiểu Phong Tử bị thương không nhỏ, thậm chí sau khi sức mạnh tụt dốc, không tài nào hồi phục lại được. Nhưng gã lại không cam tâm cứ thế mà đi, lại sợ Nam Cương Thần Giáo biết gã mải vẫn chưa hồi phục, nên mới làm cho bản thân trở nên thần bí, không dễ dàng gặp bắt kỳ ai, âm thầm sai đám người Kình Sơn đi lục tìm mảnh vỡ ngoại đỉnh. Nhưng gã không có năng lực như Trình Cung, có thể ấn định được vị trí của mảnh vỡ ngoại đỉnh, việc tìm kiếm cứ khó y như mò kim đáy biển vậy.
Mà theo lời gã nói, từ khi bị thương đến nay, đã ở đây suốt mười bảy mười tám năm liền.
Tiểu Phong Tử nói xong, Trình Cung lại chìm vào suy tư, vụ nổ đã qua đi mười bảy mười tám năm rồi ư, nhưng ký ức thật sự của mình lại không quá hai năm. Thần khí đệ nhất Cửu Châu bị nổ tung, đừng nói là không gian, ngay cả thời gian cũng phát sinh một số vấn đề không được bình thường, cho dù vì vậy mà sai loạn xảy ra cuộc biến hóa trăm triệu năm, Trình Cung cũng có thể hiểu được.
Sở dĩ hắn trầm tư, đó là do thông qua lời kể của Tiểu Phong Tử, hắn phát hiện thời gian bùng nổ của Hư Không Âm Dương đỉnh, không chênh lệch bao nhiêu so với ngày sinh của bản thân hắn.
Bởi vì tình huống ra đời của bản thân, tại Trình Gia cũng là một sự bí ẩn, mỗi lần nhắc tới điều này đến cuối cùng vẫn không tài nào có được câu trả lời. Nhưng thông qua lời nói của La Anh Hùng, Tống Chiến Thiên bọn họ, lúc bấy giờ khẳng định đã xãy ra đại sự kinh thiên động địa. Mà chuyện đại sự này, có sức ảnh hưởng to lớn đối với Trình Gia, đến nỗi hiện tại Trình Lão Gia Tử vẫn không muốn nhắc tới nó.
Lúc này so sánh mốc thời gian, trái lại khiến Trình Cung nghĩ tới một khả năng khác, tuy nhiên giờ thì điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi.