Mặc dù Tứ đại tài tử là dùng cầm kỳ thư họa sắp xếp, nhưng mấy năm này thanh danh Chu Dật Phàm đứng đầu Tứ đại tài tử cũng đã cố định, thẳng đến một năm gần đây hắn ít xuất hiện, Trình Lam mới dần dần có xu thế đuổi theo hắn. Lần này Chu Dật Phàm gặp lại Trình Lam, đã có thể cảm nhận được trên người Trình Lam có tư thế muốn phân cao thấp cùng mình.
- Tin tưởng các ngươi cũng biết chữ này a, dùng ánh mắt hai vị xem, hắn có thể đi vào bao nhiêu tên?
Trình Lam đã muốn nhìn, Chu Dật Phàm trực tiếp khoát tay, trong tay đã xuất hiện tờ giấy mà ngày đó Trình Cung viết trên thuyền hoa.
Một chữ thắng ngàn vạn, chuyện này từ lâu đã truyền khắp Vân Ca Thành, tự nhiên hai người bọn họ cũng biết, nhưng tận mắt thấy chữ này lại bất đồng.
- Không nghĩ tới hắn vẫn là thâm tàng bất lộ, trách không được mấy phế vật trong nhà ba phen mấy bận bị hắn thu thập. Chu huynh thật đúng là bảo thủ, ta xem dùng trình độ cái chữ này cùng nội tình, ít nhất có thể đi vào trước bốn mươi. Như vậy, ta cũng cược năm mươi vạn lượng chơi đùa. Bất quá ta chỉ cược thư pháp, mặt khác không có nắm chắc, ta không cược.
Âu Dương Ngọc Bảo lấy ra khăn lụa, nhẹ nhàng lau hai ngón tay vừa rồi chạm vào tờ giấy kia.
Ba người bọn họ so với bạn cùng lứa tuổi bình thường ưu tú hơn quá nhiều, dùng nhãn lực của bọn hắn, tự nhiên có thể nhìn ra, người có thể viết ra loại chữ này, tuyệt đối không phải luyện một chữ là được.
Sau đó Trình Lam lấy tờ giấy trong tay Âu Dương Ngọc Bảo nhìn nhìn, cảm giác cũng không tệ. Hiện tại cá Trình Cung tiến vào Top 50 đoán chừng là một bồi năm, cho dù ba hạng khác thua toàn bộ hắn cũng thắng. Nhưng mà ngẫm lại đại ca kia của mình, trong lòng của hắn thầm nghĩ, khẳng định ngay từ đầu hắn đã che dấu, giấu dốt. Chỉ tiếc xảy ra quá nhiều sự tình, hắn không thể ẩn tàng nữa. Đã như vầy, phương diện khác khẳng định hắn cũng có một ít bản lĩnh, lúc này tuy ba người tùy ý nói chuyện, nhưng ở Trình Lam xem ra, đây cũng là một loại đọ sức.
- Chữ viết được không không nói trước, với tư cách người Trình gia, tự nhiên ta muốn ủng hộ người trong nhà. Thư pháp ta áp hắn có thể đi vào Top 30, cầm, kỳ, họa ta áp hắn có thể đi vào Top 50, mỗi hạng năm mươi vạn lượng. Chu huynh, ngươi đoán ánh mắt chúng ta ai chuẩn hơn.
Trình Lam nói xong, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, trang giấy này lập tức như phi đao bay về phía Chu Dật Phàm.
- Đến lúc đó liền biết.
Chu Dật Phàm nói xong, ngón tay bún ra, hai cỗ lực lượng đối bính làm tờ giấy kia nát bấy, sau đó ngón tay Chu Dật Phàm thu lại rất nhanh, cười nhạt một tiếng tiếp tục quay đầu nhìn về phía bên ngoài.
Thời điểm Chu Dật Pàm thu tay lại, hai mắt Trình Lam tỏa sáng, bởi vì hắn thấy được một tia huyết quang rất nhỏ theo tờ giấy nát bấy rơi xuống.
Âu Dương Ngọc Bảo thì cầm khăn tay, nhẹ nhàng che tới trước mũi, hắn rất thích sạch sẽ, đối với vị đạo huyết tinh cũng rất mẫn cảm.
. . .
Yêu Thú Sâm Lâm, bên trong tám trăm dặm, trên trăm Yêu Lang đang chậm rãi xúm lại, mà ở cách đó không xa, trên nhánh cây của một gốc đại thụ năm người ôm, một Lang Vương lớn gấp đôi Yêu Lang bình thường đang thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu, chỉ huy thủ hạ tiến hành công kích.
- Ô. . . Trình Cung, ngươi chờ cho Bổn công chúa, xem ta trở về thu thập ngươi như thế nào.
Lúc này ở trung tâm đàn sói, một nữ hài mặc áo choàng màu tím, tay cầm trường tiên, trong mắt ngậm lấy nước mắt một bên kiệt lực ngăn cản công kích, một bên tức giận lầm bầm, mỗi lần nhắc tới tên Trình Cung, nàng có thêm một phần dũng khí đối diện với mấy Yêu Lang này.
Nữ hài này đúng là Tử Yên công chúa, từ lần trước bị Trình Cung đánh, nàng khóc lóc trở lại hoàng cung tìm phụ hoàng. Làm cho nàng không nghĩ tới chính là, phụ hoàng chỉ an ủi nàng một phen, sau đó nàng lại âm thầm nghe trộm được người phía dưới nghị luận, không ngờ phụ hoàng mượn chuyện lần này làm cớ thay đổi quân sự cùng Trình Tiếu Thiên.
Tử Yên công chúa từ nhỏ mất đi mẫu thân, một mực được hoàng đế sủng ái, nuông chiều, giờ khắc này bị đả kích nghiêm trọng nhất. Một khắc này giống như trời sập xuống, nàng ở trong phòng khóc hai ngày, sau đó mới làm ra một quyết định. Giả truyền khẩu dụ của phụ hoàng, sau khi nhận lấy đại lượng đan dược cùng một ít vũ khí, trang bị, Tử Yên công chúa một mình ly khai hoàng cung, ly khai Vân Ca Thành, ngay cả phụ hoàng cũng không giúp mình, nàng phải nhờ vào lực lượng của mình để đối phó Trình Cung.
Mình khuyết thiếu là năng lực thực chiến, ở đế đô không ai dám sinh tử chiến cùng mình, vậy thì đến Yêu Thú Sâm Lâm. Vừa bắt đầu nàng nghĩ vô cùng đơn giản, lực lượng của mình vốn mạnh hơn Trình Cung, hiện tại lại có nhiều trang bị cùng đan dược như vậy, chỉ cần ở trong Yêu Thú Sâm Lâm tôi luyện một phen, sau khi học tập thực chiến sẽ trở về thu thập Trình Cung. Trên đường đi, mỗi lần Tử Yên công chúa nghĩ đến ở trong đế đô, một ngày nào đó mình ở trước mặt vô số người đánh Trình Cung, đánh hắn thành đầu heo, làm mông hắn nở hoa, liền không nhịn được bật cười.
Nhưng chính thức tiến vào Yêu Thú Sâm Lâm nàng mới biết được, ở chỗ này tiền không dùng được, thân phận công chúa không dùng được, kêu trời trời không biết, gọi đất đất không hay, không có người để ý tới nàng. Chỉ có vô số rắn, côn trùng, chuột, kiến làm cho nàng sợ hãi điên cuồng. Nàng hoàn toàn không có một chút kinh nghiệm, tiến vào trong Yêu Thú Sâm Lâm không đến năm mươi dặm đã hối hận. Khóc muốn đi ra ngoài, nhưng nàng lại phát hiện mình đã lạc đường, căn bản không ra được. Cũng may trong không gian giới của nàng không ít thứ tốt, ngay cả đồ vật mặc trên người cũng đều là Nguyên khí phòng ngự, gặp được một ít yêu thú cũng có thể ngăn cản.
Nhưng kinh nghiệm quá ít, làm cho nàng sau khi giết mấy Yêu Lang cấp một, đưa tới đàn sói chú ý. Hơn tám mươi Yêu Lang cấp một, hai mươi Yêu Lang hai cấp, tám Yêu Lang cấp ba, cùng với một Bạch Lang Vương biến dị cấp năm. Ở Bạch Lang Vương xem ra, kẻ xông vào này là khiêu khích uy nghiêm bọn chúng, vòng quanh lãnh địa của nó giết chết những Yêu Lang điều tra tin tức, cho nên Bạch Lang Vương tức giận không tiếc hết thảy cũng muốn giết chết nàng.
- NGAO. . .
Bạch Lang Vương ra lệnh tổng tiến công, đàn sói điên cuồng xông lên.
- BA~. . . BA~. . . BA~. . . BA~. . .
Những ngày này Tử Yên công chúa ở trong Yêu Thú Sâm Lâm, nước mắt cũng đã khóc khô rồi, tuy hiện tại còn rất ủy khuất rất sợ hãi, nhưng nàng cũng biết hiện tại khóc là vô dụng. Trường tiên trên tay huy động, bao vây mình vào trong, nhưng mà mệnh lệnh tổng tiến công của Bạch Lang Vương cũng không phải là nói giỡn. Có một Yêu Lang cấp ba không tiếc hàm răng vỡ vụn, vậy mà gắt gao cắn trường tiên của Tử Yên công chúa.
Trường tiên vừa mới đình chỉ, những Yêu Lang khác đều vọt lên, nguyên khí của Tử Yên công chúa lập tức tăng vọt, rót vào áo choàng màu tím sau lưng. Đây là một Nguyên khí phòng ngự cấp năm, lập tức một đoàn hào quang bao phủ, đánh bay Yêu Lang xông tới ra ngoài. Có mấy Yêu Lang cấp một bị trực tiếp đánh chết, lực công kích bị giảm bớt chín thành, nhưng đồng thời bị nhiều Yêu Lang công kích, lực trùng kích cũng làm cho Tử Yên công chúa phun ra một búng máu.
Quan trọng nhất là, đàn sói công kích như tre già măng mọc, thượng trung hạ đều có. Thời điểm Tử Yên công chúa thổ huyết, lực phòng ngự yếu bớt, lập tức hai Yêu Lang cấp ba vọt tới phụ cận, trực tiếp cắn về phía cổ chân Tử Yên công chúa.
Mà ở phía trên, hai đạo móng vuốt sắc bén cắt vào cổ họng Tử Yên công chúa. Nàng liều mạng thổ huyết chấn khai công kích lần nữa, nhưng lần này cổ họng bị móng vuốt sắc bén kia cắt vỡ một ít, chỉ là một tia lực lượng, đã phá làn da của Tử Yên công chúa. Mà cổ chân của nàng, cũng bị cắn tổn thương.
- Cút! Các ngươi khi dễ ta. . . ta liều mạng cùng các ngươi.
Rống giận, đột nhiên trong tay Tử Yên công chúa có một khối ngọc bài, dưới sự kích thích của tinh thần lực, trên ngọc bài này tách ra hào quang hoa mỹ.
- NGAO!
Cách đó không xa, Lang Vương màu trắng là Lang Vương biến dị phi thường hi hữu, ở sâu trong mắt hiện lên vẻ xảo trá mà nhân loại mới có, thấy hào quang kia lập tức phát ra tín hiệu rút lui, vậy mà nó không có lui về sau, mà mượn nhờ nhánh cây nhảy lên không trung.
- Oanh!
Dùng Tử Yên công chúa làm hạch tâm, một cổ sóng xung cực lớn kích hủy diệt hết thảy chung quanh, trên trăm Yêu Lang không một cái may mắn thoát khỏi, đại thụ năm người ôm hết cũng bị hủy diệt.
Tử Yên công chúa dùng tay bụm lấy cổ của mình, máu tươi khóe miệng không ngừng chảy xuống, hai chân mềm nhũn trực tiếp ngồi ở chỗ kia. Vô cùng ủy khuất, nước mắt không ngừng đảo quanh ở vành mắt, đều là Trình Cung đáng giận kia, chờ ta đi ra ngoài, ta không để yên cho ngươi.
- NGAO!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Tử Yên công chúa nghe được một tiếng Sói tru, sợ tới mức run rẩy, mãnh liệt ngẩng đầu, chỉ thấy trên không trung có một Lang Vương màu trắng lớn gấp đôi Yêu Lang bình thường đang đánh về phía nàng.
. . .
Luyện đan ở rất nhiều người xem ra, tựa hồ là sự tình buồn tẻ không thú vị, nhưng đối với Trình Cung mà nói thì vĩnh viễn tràn đầy niềm vui thú. Tuy hiện tại luyện chế những đan dược này với hắn mà nói không có bất kỳ độ khó cùng tính khiêu chiến, nhưng hắn cũng luyện chế rất vui vẻ, lại có thể không ngừng tôi luyện tinh thần lực của mình.
Ở kiếp trước Trình Cung cũng sớm quen kết hợp tu luyện cùng luyện đan, phải biết rằng ở kiếp trước hắn luyện chế một ít đan dược đặc biệt, thường xuyên cần tốn hao một hai năm thậm chí lâu hơn. Cho nên đối với Trình Cung mà nói, thời điểm luyện đan cũng là tu luyện bản thân.
Chỉ là hôm nay lực lượng, tinh thần lực của Trình Cung đều càng ngày càng mạnh, muốn tăng lên cũng không dễ dàng như vậy. Cho nên những ngày này Trình Cung không ngừng luyện đan, thời điểm luyện đan cũng sẽ ngậm Thủy Nguyên Châu tu luyện, tinh thần lực càng ngày càng mạnh, nhoáng một cái đi qua sáu ngày, nhưng cũng không có đề thăng tiếp. Dù sao càng lên cao càng khó, muốn đơn giản tăng lên sẽ không dễ dàng như vậy.
Trình Cung một hơi luyện chế tốt đan dược, lại để cho tiểu Tuyết đưa cho đan dược cho Bàn Tử, Trình Cung thì lặng lẽ ra Trình phủ. Nhoáng một cái đi qua lâu như vậy, cho dù bị người biết hắn đi lại bình thường cũng không có gì, chỉ cần cẩn thận không biểu hiện quá mạnh mẽ là được.
Lần trước chiến đấu ở Tứ Hải Lâu, Trình Cung tổn thương nặng nhất, tiếp theo là Túy Miêu. Là vì lúc ấy Túy Miêu uống sạch Liệt Diễm Tửu, kích thích lực lượng tăng vọt, về sau di chứng hơi nghiêm trọng, Tống Phúc cùng Bàn Tử tổn thương đều là bị thương ngoài da. Vấn đề là thân thể của hắn quá yếu, một khi bị thương thì có cảm giác tùy thời chết đi, lần này Tống gia gia chủ Tống Bảo Gia cũng hạ quyết tâm, trực tiếp nhốt Tống Phúc trong nhà.
Tới trang viên gần Đông Sơn, diện tích vô cùng lớn, bên trong có nước chảy, hoa cỏ cây cối cái gì cần có đều có. Đây là địa phương Tống Bảo Gia cố ý chọn cho Tống Phúc, ở đây rất thích hợp tu dưỡng, hơn nữa địa phương ở bên ngoài đế đô đều rất lớn, không đến mức cảm giác bị nhốt trong lồng.
Cái chỗ này Trình Cung quá quen thuộc, trước kia Tống Phúc cầu viện, hắn cùng Bàn Tử, Túy Miêu đã từng mấy lần trợ giúp Tống Phúc trốn ra, nhưng nhiều lần hơn là Tống Phúc bị chộp trở về, bọn hắn cũng bị nhốt cùng Tống Phúc.