Dám bắt người của ta, quản ngươi là Hoàng đế hay là ai, chết.
Nhưng vào lúc này, trên không đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn, bên trên bầu trời có một chiếc giường bằng xương trắng cực lớn trực tiếp nện xuống dưới, nóc phòng vỡ vụn. Dùng tu vi của người này, đừng nói chiếc giường bằng xương trắng kia, cho dù gạch ngói trên nóc nhà rơi xuống, cũng có thể đập chết hắn.
- Dừng tay.
Bành Dũng trực tiếp vung tay lên, một đạo khí kình cường hoành trực tiếp đánh bay chiếc giường bằng xương trắng kia.
Tuy hiện tại Bành Dũng cảm giác trong lòng có một bụng tức giận, phẫn nộ dị thường, nhưng hắn ít nhiều gì cũng có thể khống chế thoáng một phát, người này là sứ giả của Hoàng đế Lam Vân Đế Quốc phái tới. Hắn nghe xong đã biết rõ, chuyện này nhất định là Âm Huy làm, người ta nói đã đủ khách khí, đối phó Trình gia có thể mặc kệ, nếu như lúc này giết chết sứ giả, chuyện kia sẽ không giải quyết đơn giản nữa.
- Bành.
Chiếc giường bằng xương trắng bị đánh bay ra ngoài, trong hậu viện phát ra một tiếng vang thật lớn, toàn thân Âm Huy mang theo lửa giận khôn cùng phóng lên trời:
- Lão già kia, ngươi cũng dám ngăn cản ta, con mẹ ngươi, ngươi nghĩ ngươi là ai a, Tam trưởng lão chó má, trong mắt ta ngươi chẳng là cái gì cả.
- Làm càn, oanh.
Bành Dũng vốn là lửa giận ngập đầu, vừa rồi ngăn trở chiếc giường bằng xương trắng kia, đồng thời cũng là âm thầm nói cho Âm Huy, người này không được giết, nói cho hắn biết đừng không ngừng xằng bậy ở Đế Đô Lam Vân Đế Quốc, nhưng làm cho hắn không nghĩ tới chính là, hiện tại Âm Huy này giống như trúng tà, trực tiếp mở miệng mắng hắn. Nói như thế nào hắn cũng là Tam trưởng lão Phong Vân Kiếm Tông, bình thường Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão bế quan, trên cơ bản tất cả trưởng lão phía dưới đều thuộc hắn quản, dưới một chưởng tức giận, cái bàn bên người vỡ vụn toàn bộ.
- Trên đường đi lải nhải, thực cho rằng ngươi rất giỏi sao. Ta quản hắn là ai, động đến người của ta, Thiên Vương lão tử ta cũng giết, bây giờ ngươi về bảo hắn mang đến cho ta năm mươi nữ nhân, nếu không hôm nay ta liền huyết tẩy Vân Ca Thành này.
Âm Huy ở giữa không trung, lực lượng bành trướng, thanh âm vô cùng điên cuồng vang vọng chung quanh.
- Làm nhục tông môn, hồ ngôn loạn ngữ, bắt hắn lại cho ta, áp tải về cho sư môn xử trí.
Bành Dũng tức điên người, hạ lệnh cho Chương Gia cùng Vân Nguyệt Thiên. Này nếu đổi thành một người khác hắn đã sớm động thủ đánh chết. Cho đó là một trưởng lão bình thường, thậm chí là một trong mười hai tên trưởng lão bài danh sau hắn, hắn giờ phút này cũng hạ sát thủ, nhưng hết lần này tới lần khác cái Âm Huy này không thể giết, hắn coi như có một chút lý tính, miễn cưỡng khống chế ý nghĩ muốn giết người.
Nghe mệnh lệnh của Tam trưởng lão, Chương Gia cùng Vân Nguyệt Thiên trực tiếp phóng lên trời bắt Âm Huy, ở hai người bọn họ xem ra, thực lực Âm Huy này rất yếu, hai người bọn họ sẽ bắt rất đơn giản.
Nhưng thật sự đấu, bọn hắn lại phát hiện Âm Huy này giống như điên cuồng, thật sự hạ sát thủ đối với bọn họ, mà bọn hắn lại có chỗ cố kỵ.
Quan trọng nhất là, Âm Huy này thậm chí có một phi kiếm Linh khí hạ phẩm, hai người bọn họ thân là trưởng lão Phong Vân Kiếm Tông, Chương Gia là Thập trưởng lão, cũng chỉ có một bả phi kiếm bán Linh khí. Hơn nữa trong tay Âm Huy vẫn còn có rất nhiều thủ đoạn khác, trong khoảng thời gian ngắn ba người vậy mà đấu cùng một chỗ, hai người không có biện pháp bắt lấy hắn.
Giờ phút này, trên một tòa nhà cách đó không xa, Trình Cung, Trình lão gia tử, Manh thúc, Đông Phương Linh Lung, Hách Liên Hồng Liên toàn bộ đứng ở nơi đó nhìn Âm Huy đang giao đấu cùng Chương Gia, Vân Nguyệt Thiên.
- Vậy mà bọn hắn thật sự tự giết lẫn nhau?
Hách Liên Hồng Liên nhìn Âm Huy giống như điên cuồng, quay đầu nhìn về phía Trình Cung, thật không thể tin nổi.
- Hương liệu do Huyết Yêu Quả cấp Yêu Vương luyện chế cũng không phải dễ ngửi như vậy, cộng thêm trước kia an bài một ít kích thích, thực tế bản thân hắn tu luyện tà môn ma đạo, hơn nữa công pháp cũng không đầy đủ. Trạng thái điên cuồng của hắn sẽ càng lúc càng tăng cao, một khi có kết quả đi ra, chúng ta liền động thủ, gia gia, Manh thúc, hai người các ngươi ra tay toàn lực liên thủ, tốt nhất lập tức có thể giết chết một cái bên trong Âm Huy, Chương Gia, Vân Nguyệt Thiên, nếu như có thể trọng thương một cái khác vậy thì càng tốt. Linh Lung, Hồng Liên, các nàng cùng ta đồng loạt ra tay tập kích Phạt Mạch kỳ, Siêu Phàm kỳ. Nhớ kỹ, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, không nên ham chiến, một khi thời gian tập kích có lợi nhất qua đi, chúng ta lập tức bỏ chạy. Nhớ kỹ hướng chạy là Vũ Thân Vương Phủ, chỗ của hắn có rất nhiều trận pháp, nhảy vào liền che dấu. Những cái này rất nhanh sẽ điên cuồng, chúng ta lại lộng như vậy, đến lúc đó khẳng định bọn hắn càng thêm điên cuồng, đến lúc đó lại để cho bọn họ liều một hồi cùng người của Vũ Thân Vương Phủ, sau đó chúng ta động thủ lần nữa.
Trình Cung quá rõ ràng Thoát Tục kỳ lợi hại như thế nào, muốn giết một cái Thoát Tục kỳ có bao nhiêu khó hắn, nhất là Vân Nguyệt Thiên, Chương Gia cùng Bành Dũng. Coi như là Âm Huy, trên người hắn có rất nhiều bảo bối, đồ vật bảo vệ tánh mạng khẳng định cũng không ít, dưới tình huống bình thường, coi như là Thoát Tục kỳ đỉnh phong bình thường muốn giết Âm Huy, Trình Cung cảm giác cũng rất khó khăn. Hắn có thể ở dưới công kích của tông chủ Nguyên Thủy Ma Tông tránh được một mạng, mặc dù về sau tu luyện Bạch Cốt Âm Ma Công, nhưng cũng biết lúc ấy trên người hắn khẳng định có pháp bảo bảo vệ tánh mạng không tầm thường.
Bởi vậy cho dù hiện tại hắn điên cuồng như vậy, Vân Nguyệt Thiên cùng Chương Gia cũng tức giận không thôi, nhưng lại không dám quá tuyệt tình. Cũng chính bởi vì vậy, Âm Huy yếu hơn hai người bọn họ rất nhiều, ngược lại lúc này lại đánh ngang tay cùng hai người.
Nếu như là vừa bắt đầu, Trình Cung liền nói kế hoạch của hắn cho mọi người, mọi người nhất định sẽ hoài nghi. Phải biết rằng, tuy người của Phong Vân Kiếm Tông tự cao tự đại, nhưng bọn hắn quả thật có vốn liếng cuồng ngạo, bọn hắn cũng không ngu ngốc. Loại chuyện nội bộ tranh đấu cho đối phương thu lợi này, bọn hắn không có khả năng nhìn không ra, cũng không có thể mắc lừa, nhưng hiện tại, nhìn Âm Huy điên cuồng, nhìn nguyên một đám người Phong Vân Kiếm Tông giống như núi lửa muốn phun trào, mọi người bắt đầu tin tưởng.
Tuy Âm Huy không kiêng nể gì cả dốc sức liều mạng, nhưng dù sao lực lượng của hắn không có biện pháp so sánh cùng Vân Nguyệt Thiên, Chương Gia, vật lộn một phen rất nhanh đã bị hai người ngăn chặn.
- Bành. . . Ah. . .
Một cái không cẩn thận, Âm Huy điên cuồng liều lĩnh ám sát, Chương Gia chỉ là ngăn cản theo bản năng, lực phản chấn khiến cho Âm Huy bị thương. Trên người của hắn bị xé mở mấy đạo vết thương, cũng không phải rất nặng, nhưng máu chảy rất nhiều.
Âm Huy vừa thấy máu của mình, yêu dị trong mắt, hào quang điên cuồng đã đạt đến đỉnh điểm, mang theo một vòng hồng sắc quang mang, lý tính triệt để bị dìm ngập.
- Hỗn đãn, ngươi cũng dám làm tổn thương ta, ngươi một gia hỏa đê tiện, ta nhất định phải giết ngươi, giết ngươi.
Âm Huy điên cuồng rống giận, hai tay lập tức thay đổi, ở mi tâm của hắn có một điểm hào quang lập tức tách ra tia sáng chói mắt.
Tia sáng chói mắt này vừa ra, một thanh âm rất nhỏ vang lên, cái kia giống như tiếng ca viễn cổ, lại như kiếm minh chấn động.
Vừa nghe đến thanh âm này, Bành Dũng phía dưới, Chương Gia, Vân Nguyệt Thiên bên trên đều ngây dại.
- Hạo Nguyệt Trường Không, kiếm quang thiểm, ca xướng thương mang, phong vân biến, Kiếm Phù, Hạo Nguyệt Kiếm Ca ngưng tụ Kiếm Phù.
Bành Dũng kinh hô một tiếng, thân thể lập tức bạo khởi:
- Điên rồi, hắn điên rồi, tránh mau.
Kiếm Phù, thần thông ngưng luyện kiếm khí cường đại thành phù lục, tuy bình thường chỉ có thể bảo tồn một thành lực lượng vốn có, thậm chí càng ít, nhưng có thể cô đọng kiếm phù ít nhất cũng là thần tiên lục địa. Mặc dù một thành lực lượng, cũng mạnh hơn đám người ở đây rất nhiều.
Mà Hạo Nguyệt Vi Ca càng là một loại thần thông cường đại của Phong Vân Kiếm Tông, Bành Dũng cũng không có năng lực tu luyện, chỉ có thần tiên lục địa mới có thể tu luyện.
- OÀ..ÀNH!
Bành Dũng trùng kích, Vân Nguyệt Thiên, Chương Gia toàn lực phòng ngự, cộng thêm tránh lui với tốc độ cao nhất, nhưng ở dưới Kiếm Phù này vẫn chậm đi một ít, cuối cùng bọn hắn không thể không đụng nhau.
Bốn đạo nhân ảnh, ở dưới lực lượng khổng lồ bạo tạc tách ra, sắc mặt Bành Dũng trở nên tái nhợt, Vân Nguyệt Thiên, Chương Gia thì đều bị trọng thương, Kiếm Phù ở đằng kia thiếu chút nữa cắt đôi bọn hắn. Nếu không phải Bành Dũng ra tay, bọn hắn phải chết không thể nghi ngờ. Tuy giờ phút này không chết, nhưng thương thế cũng không nhẹ. Âm Huy cũng không tốt đến đâu, chỉ là một tia dư chấn, đã làm cho hắn thụ trọng thương, chỉ là này ngược lại làm cho hắn càng thêm điên cuồng.
- Các ngươi đều là tự tìm chết, các ngươi đả thương ta, cha ta sẽ không tha cho các ngươi, các ngươi chết chắc rồi, ha ha. . .
Âm Huy điên cuồng gào thét.
Vân Nguyệt Thiên, Chương Gia nghe xong, thân thể cũng giật mình một cái, đây cũng không phải là nói giỡn, hai người đồng thời nhìn về phía Bành Dũng.
- Âm Huy, ngươi điên rồi. Lập tức cùng ta trở về tông môn, đến lúc đó có tông chủ kết luận thị phi ưu khuyết, ở đây rất tà môn, bây giờ chúng ta lập tức rời khỏi, nếu như ngươi lại hồ đồ, đừng trách ta không khách khí.
Dù sao Bành Dũng cũng là Tam trưởng lão, lại là thân tín của tông chủ, tuy trong lòng cũng sợ hãi, nhưng cũng không như Vân Nguyệt Thiên cùng Chương Gia như vậy.
- Ngươi tính toán mẹ nó cái gì đó, cũng dám ra lệnh cho ta, đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt. Tông chủ tính là cái rắm, lúc trước nếu không phải lão tử còn nhỏ, làm gì đến phiên hắn làm tông chủ, muốn bắt ta, ta trước giết chết ngươi.
Âm Huy chợt quát một tiếng, trong tay lập tức lại thêm mấy thanh tiểu kiếm, bên trên kiếm này lóe ra hoàng quang, trong đêm tối lộ ra đặc biệt quỷ dị, đây là hắn sử dụng Bạch Cốt Âm Ma Công cô đọng tiểu kiếm, tùy thời có thể nổ tung, uy lực là rất kinh người.
Bành Dũng cũng sợ chậm thì sinh biến, trực tiếp khoát tay, chung quanh lập tức hình thành một loại lực trói buộc, thể hiện ra lực lượng cường đại của hắn.
- Âm Trường Khiếu này quả nhiên lo cho con của hắn, hao tổn lực lượng bản thân ngưng tụ Kiếm Phù, không biết trên người Âm Huy này còn có bao nhiêu thứ tốt.
Tuy Hách Liên Hồng Liên hận không thể lập tức giết Âm Huy, nhưng thấy thứ tốt của Âm Huy kéo dài không dứt, nàng cũng rất sợ hãi thán phục.
- Đại tông phái chính là đại tông phái, quả nhiên bất đồng.
Trình lão gia tử cũng rất cảm thán, hiện tại hắn xem như minh bạch tại sao Trình Cung phải như thế. Kỳ thật vừa bắt đầu cân nhắc, nếu như Trình gia triệu tập một số người mà nói, cũng không phải là không có sức chính diện đánh một trân. Trình lão gia tử tự nhiên cũng lén tán gẫu qua chuyện này cùng Trình Cung, nhưng mà bị Trình Cung kiên quyết bỏ qua, hiện tại xem ra Trình Cung quyết định đúng.
Cho dù Trình gia có thể triệu tập rất nhiều người, có thể liều mạng một phen, nhưng loại tổn thất này cũng là chịu không nỗi.
Cuối cùng nhất có thể còn sống sót tuyệt đối rất ít, bọn hắn hoàn toàn không giống với Lam Mi, Độc Dược. So với Âm Huy, Bành Dũng thì hai người Độc Dược, Lam Mi chính là nghèo kiết xác. Tuy lực lượng cũng không tính quá yếu, nhưng mà không có pháp bảo, không có các loại đan dược cường đại, không có thần thông kéo dài không dứt, chênh lệch là vô cùng lớn.
Nếu quả thật chính diện liều mạng, kết quả tốt nhất chính là lưỡng bại câu thương, nhưng Trình gia thua không nổi.