Vách tường này là dùng để dán mười bài thi của người thắng cuộc, dùng để khích lệ kẻ đến sau. Vách tường của Tứ Bảo Sơn Trang nói là vách tường, kỳ thật đều là bạch ngọc đặc chế, bản thân rất trân quý, đều là hàng năm những phú thương cống hiến.
Giờ phút này Trình Cung chạy đến chỗ thạch bích, phía sau có thể theo kịp cũng không nhiều người, nhưng mà vừa vặn có ba nữ tử lúc nãy.
- Trình Cung hắn muốn làm gì, còn tưởng lần này hắn muốn một hơi so thư pháp cùng một trăm người chứ, sao đột nhiên đứng trên một thạch bích.
Trong đó tiểu cô nương vui sướng nhất kích động kêu.
Nữ hài có chút trầm mặc nhìn Trình Cung nói:
- Khẳng định thiếu gia có phương pháp xử lý tốt?
Bạch y nữ tử im lặng lặng nhìn xem, nàng đã nhìn ra Trình Cung muốn gì, muốn viết thư pháp trên vách tường sao? Nếu như nói dùng bút thì cũng thôi, cũng chỉ là dùng một cây chổi, này có chút quá khoa trương đi.
Không chỉ là hắn, giờ phút này những giám khảo kia, còn có đám người Thượng Quan Hạc dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cũng đều đoán được Trình Cung muốn làm gì.
- Hắn lại muốn dùng chổi viết chữ, nói đùa gì vậy, như vậy làm sao có thể viết chữ được.
- Trình Cung này quả thực càng ngày càng khoa trương, càng ngày càng làm càn.
- Mặc kệ trận này hắn thắng hay thua, sự tình hôm nay đều truyền khắp Vân Ca Thành, trở thành chủ đề sốt dẻo nhất đế đô. Bất quá hắn làm như vậy cũng xác thực đủ làm cho người ta sợ hãi thán phục, không có chuyện nào là người bình thường có thể làm được.
- Đứng lại, không được xằng bậy, có ai không. . .
Cũng có người muốn ngăn cản, đáng tiếc căn bản không còn kịp rồi.
- Bắt lấy hắn!
Vừa rồi Chu Hoằng nhẫn nhịn một bụng tức khí, bị Trình Cung bỏ qua rốt cuộc tìm được cơ hội, chứng kiến Trình Cung phóng tới thạch bích kia, hắn lập tức lệnh thủ hạ ra tay. Bốn người này vừa muốn động đã cảm giác được một cổ đao khí lăng lệ ác liệt tập trung bọn hắn, chỉ thấy La Anh Hùng đang chắn trước người của bọn hắn.
Tuy bốn người này đều là Phạt Mạch kỳ, nhưng đều không có vượt qua Phạt Mạch kỳ tầng thứ ba. Mà La Anh Hùng tu luyện ở trong Băng động, cũng không phải lực lượng tăng lên đơn thuần, kinh nghiệm chiến đấu cùng huấn luyện tàn khốc thống khổ của hắn, viễn siêu Phạt Mạch kỳ bình thường. Thực tế giờ phút này còn có Thái Dương Kiếm Nguyên Khí cấp bảy trong tay, càng tăng thêm vài phần uy mãnh. Vừa rồi khí thế của Trình Cung kích phát, lần này La Anh Hùng không có chờ bốn người bọn hắn ra tay đã xuất thủ.
Người chung quanh như thế nào, Trình Cung đều không có đi để ý tới, nhanh chóng đến trước thạch bích, đột nhiên nhảy xuống khỏi lưng ngựa, người so với ngựa còn nhanh đi một tí. Trực tiếp dùng chổi xoắn hết tất cả nghiên mực trên bàn, sau đó dùng nguyên khí áp súc, tất cả mực đều nằm trong sợi chổi.
Hoàn toàn là thoăn thoắt, kiểu chữ khí thế kinh người, phân bố rắc rối phức tạp, sơ mật thoả đáng, hư thật tương sinh, tuy chỉ có mấy chữ lại có một cảm giác toàn bộ đều quán khí.
- Thi đấu Tứ bảo dạy hư học sinh, Tứ đại hại đến dạo một vòng.
Trong mỗi một chữ đều mang theo khí thế vô cùng hung hăng càn quấy, bá đạo, giờ phút này Trình Cung bỏ qua thi đấu tứ bảo này, phát huy tâm cảnh vô cùng tinh tế, kiểu chữ trương dương, hào phóng, khép mở, có một cảm giác phun ra nuốt vào thiên địa.
Cho dù là người hoàn toàn không hiểu thư pháp, chứng kiến những chữ này cũng bị nó thu hút.
Mà người hiểu được kiểu chữ xem chữ này, sẽ hoàn toàn bị nhập thần, bá đạo, hung hăng càn quấy, khí phách, vậy mà có thể hoàn mỹ dung hợp làm một thể như thế.
Loại chữ này, làm cho người ta quên tất cả, từ bất luận góc độ gì, hiểu hay không hiểu đều có thể nhìn ra nó rất đẹp, hắn bá đạo, hắn hung hăng càn quấy. Vốn còn có vô số ý kiến, hơn một ngàn tài tử tham gia trận đấu thư pháp giờ khắc này đều ngừng lại. Khi nhìn thấy chữ này, bọn hắn có một cảm giác đột nhiên lôi đình ngừng lại, mây đen tiêu tán, bầu trời trong xanh thoáng đãng.
- Rất đẹp trai a, quá đẹp trai xuất sắc. . .
- Thiếu gia là vậy mà.
Bạch y nữ tử thì giật mình thoáng đẩy khăn che mặt ra, mặc dù khăn che mặt này không ngăn được tầm mắt của nàng, càng không ngăn được tinh thần lực của nàng, nhưng giờ phút này rốt cục nàng nhịn không được đẩy khăn che ra. Mặt mũi của nàng hiển nhiên đã được thay đổi, nhưng mà ánh mắt vẫn lạnh nhạt, tỉnh táo như cũ, chỉ là giờ phút này trong mắt nhiều hơn một tia chấn kinh.
- Hồn nhiên thiên thành, khí phách, hung hăng càn quấy, trương dương ,vậy mà có thể hoàn mỹ dung hợp như thế, xem chữ này có thể cảm nhận được khí thế người, quả thực quá khoa trương.
- Không ngờ có thể sử dụng cây chổi viết ra chữ như vậy, sao hắn làm được. Đã xong, đã xong, cái này chỉ sợ Lôi Hạo Uy cũng chưa chắc lợi hại bằng hắn a, hiện tại chỉ có thể chờ mong Lôi Hạo Uy tiến bộ hơn trước, nếu không tiền của ta đều biến mất, ta đều thế chấp tất cả sản nghiệp đi vào.
- Nhanh như vậy, ta là Tẩy Tủy kỳ đỉnh phong chạy tới vậy mà không thấy được, đã viết xong. Oh trời ạ, ách. . . Đây là hắn ghi đấy sao, còn tưởng rằng là thư pháp do Thánh Nhân ghi lại chứ, không, cũng không giống. Thư pháp của hắn giống như hắn vậy, vậy mà có thể ở trong thư pháp cảm nhận được hoàn khố, quá khoa trương, chẳng lẽ hắn đã đến cảnh giới bút hạ sinh huy trong truyền thuyết.
- Bàn Tử, ngươi lưu lại, cứ cho bọn hắn tùy tiện ghi. Nếu ai ghi tốt hơn cái này thì bản đại thiếu thua. Aii, thật sự là không có biện pháp, thi quá nhiều nên bận rộn, nếu mọi người tập trung một chỗ thì tốt biết mấy, này còn phải đuổi đến vòng kế tiếp.
Trình Cung căn bản không muốn tốn thời gian ở đây, lần nữa lên ngựa trực tiếp chạy tới sân thi đấu hội họa, lần này nguyên lai những người đuổi kịp kia càng điên cuồng đi theo, chỉ là lần này tốc độ của Trình Cung nhanh hơn, có thể đuổi kịp cũng không có bao nhiêu. Lần này động tác bạch y nữ tử rất nhanh, mang theo hai nữ tử bên người trong chớp mắt biến mất.
- Ah. . .
Thân trên ngựa, khóe miệng Trình Cung lộ ra mỉm cười, các nàng cũng tới. Hơn nữa một chiêu này không phải pháp thuật bình thường, ngoại trừ Thuấn Ma Sát của Hách Liên Hồng Liên ra, đây là bộ pháp pháp thuật chính thức thứ hai mà Trình Cung nhìn thấy. Nếu không phải hiện tại tinh thần lực của mình đột phá, thật đúng là không phát hiện được các nàng.
Tinh thần lực của mình là trong quá trình không ngừng khôi phục, nhưng từ Phạt Mạch kỳ đến Siêu Phàm kỳ cũng không giống tình huống bình thường, giống như một bước lên trời. Phạt Mạch kỳ cường đại nhưng mà cường đại hơn nữa cũng chỉ là thân thể cường đại, có cực hạn, tối đa cũng chỉ có thể là bách bệnh không sinh, cũng không có biện pháp kéo dài tuổi thọ. Nhưng mà đạt tới Siêu Phàm kỳ lại bất đồng, tuổi thọ sẽ có kéo dài, theo lực lượng tăng lên, đối với điều khiển pháp thuật càng ngày càng mạnh, tuổi thọ, lực lượng đều sẽ không ngừng tăng trưởng.
Võ trung Thánh giả, là Thánh giả bên trong phàm nhân, Siêu Phàm cảnh giới, thì đã là pháp lực vô biên, chính thức có được lực lượng siêu việt cực hạn bản thân cùng siêu việt phàm nhân. Tinh thần lực từ Phạt Mạch kỳ đạt tới Siêu Phàm kỳ, cũng sẽ có một cái lột xác, có quan hệ rất lớn cùng Siêu Phàm kỳ khống chế pháp lực, cho nên cho dù tinh thần lực của Trình Cung là trạng thái khôi phục, muốn đạt tới Siêu Phàm kỳ cũng không dễ dàng. Trên con đường tu luyện, tinh thần lực sẽ trải qua ba lần lột xác, lần thứ nhất là từ Phạt Mạch kỳ tiến vào Siêu Phàm kỳ.
Nếu không phải tinh thần lực của Trình Cung không giống bình thường, cũng không có thể cảm ứng được sự biến hóa kia, giờ phút này hắn cũng không còn đi để ý tới, rất nhanh đã chạy tới sân thi đấu hội họa. Hắn một đường cưỡi ngựa tung hoành, liên tiếp sử dụng thủ đoạn phi thường thắng được ba cuộc tranh tài, ngoại trừ không muốn tỷ thí cùng đám nhàm chán kia, hắn còn muốn nhìn trình độ nhẫn nại của Chu Tùng hoặc là những người khác đối với mình một chút.
Đầu tiên là mình không phải sử dụng vũ lực, coi như là đường đường chính chính thắng, chỉ là thủ đoạn không giống bình thường.
Hiện tại xem ra những chuyện này đều trong phạm vi tha thứ của Chu Tùng, xem ra Chu Tùng này thật đúng là rất nhẫn nhịn ah. Từ trên người Tử Yên công chúa, Trình Cung liên tiếp phát hiện mấy vấn đề, sau đó cũng phát hiện có chút sự tình như có người thôi động, Chu gia vẫn là đối tượng Trình Cung hoài nghi chủ yếu.
Địch nhân Trình gia rất nhiều, nhưng bọn hắn rất khó làm được đến trình độ làm mình không có biện pháp mò ra dấu vết, chỉ là bây giờ còn khuyết thiếu cơ hội. Trình Cung cũng không cần chứng cớ, hắn biết rõ một ít tình huống của Chu gia cùng Trình gia, thoạt nhìn Chu gia cùng những nhà khác tranh đấu vô cùng hung, nhưng Trình gia ở trên triều đình mới là đối thủ lớn nhất của Chu gia.
Năm đó phụ thân Chu Dật Phàm là bị Trình Vũ Phi hạ lệnh chém, chuyện này mọi người đều biết, chuyện này làm hai nhà đấu vài chục năm, Trình Vũ Phi, Trình Tiếu Thiên đều mấy lần thiếu chút nữa chết ở trong tay người Chu gia, hôm nay đột nhiên Chu gia thu liễm, ngược lại có vấn đề. Cho nên Trình Cung đối phó người Chu gia chưa từng có bất luận không thoải mái gì, cũng sẽ không có bất luận nương tay gì.
Hôm nay nói là giẫm tứ đại tài tử, chính thức giẫm chính là Chu gia, giống như vừa rồi hắn ghi mấy chữ kia. Không phải Chu gia mượn nhờ Tứ Bảo Lâu này, mượn nhờ giải thi đấu tứ đại tài tử này lung lạc nhân tâm ư, Trình Cung biết mình ghi nhất định sẽ truyền khắp thiên hạ, cho nên mới ghi như vậy.
Gần đây quá an tĩnh, yên tĩnh có chút vấn đề, cho nên hôm nay chẳng những Trình Cung lấy Tinh Hải Ngọc, còn muốn dẫm nát Trình Lam, Chu Dật Phàm, Âu Dương Ngọc Bảo dưới chân. Đồng thời cũng mượn cơ hội này thăm dò Chu gia thoáng một phát.
- Các ngươi đều không cần vẽ, đệ nhất bản đại thiếu đã muốn, các ngươi muốn tranh thứ hai thứ ba thì cứ từ từ mà tranh.
Trình Cung phóng ngựa thẳng đến sân bãi hội họa, thanh âm vang vọng bốn phía, làm cho người quan sát chung quanh, còn có những người đang chăm chú vẽ tranh kia giật nảy mình, trong bọn họ còn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
- Ách. . .
Trình Cung đột nhiên khoát tay, từ trong không gian giới chỉ đã lấy ra một cuốn giấy trắng cực lớn, hoàn toàn không có cắt nhỏ lại, tay vừa nhấc, giấy trắng này trực tiếp trải rộng ra.
Tiện tay lấy ra hai cây bút lông, thời điểm đang chuẩn bị muốn ra tay, đột nhiên cảm nhận được có người chú ý hắn, hắn mãnh liệt quay đầu, thì ra là Đông Phương Linh Lung, Đông Phương Thanh Mai, tiểu Tuyết. Đột nhiên thấy Trình Cung nhìn về phía bọn hắn, Đông Phương Thanh Mai tinh nghịch le lưỡi, vội vàng núp sau lưng Đông Phương Linh Lung, tiểu Tuyết thì vui vẻ nhìn Trình Cung.
- Đã đến, vậy thì cùng đi a, ba người các ngươi tới giúp ta một chuyện nhỏ.
Trình Cung nhìn bọn hắn vẫy vẫy tay, bảo bọn họ chạy tới, rất tùy ý dậm chân một cái, mặt đất chịu chấn động, bàn ghế chung quanh hắn đều bị chấn động rơi xuống loảng xoảng.
- Ah. . .
Đông Phương Thanh Mai nhịn không được kinh hô, ánh mắt tiểu Tuyết cũng xiết chặt, mà ngay cả La Anh Hùng hoàn toàn không hiểu được cầm kỳ thư họa cũng nắm chặt Thái Dương Kiếm, không xong, lần này hình như đại thiếu chơi không tốt a.