Lẳng lặng cảm nhận thần uy, đồng thời quét sạch một số yêu thú bất chợt xông vào, lại hoặc giả là một số Liệp Yêu Giả vô tri.
Đối với họ mà nói, đó là một niềm vinh dự, nhưng bởi vì vòng ngoài có một số trận pháp, cộng thêm trận pháp bên trong cấm địa và cả việc ở đây có sức mạnh của Man Thần Giáo bao phủ, bao nhiêu năm nay vẫn chưa xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nhưng hôm nay lại liên tiếp xảy ra chuyện, không ngờ lại có người tiếp cận cấm địa, hơn nữa sức mạnh còn mạnh mẽ phi thường.
Phải biết rằng người canh giữ hôm nay không phải là Phó giáo chủ, nhưng cũng là trưởng lão trong giáo, cũng là tồn tại đã đột phá Vạn Tượng Nhất Long, thế mà ngay cả Trưởng lão cũng không dám động thủ đuổi đám người này đi, còn nói là chúng khá mạnh, Kình Sơn lập tức cảm giác được chuyện vô cùng nghiêm trọng, lập tức để lại một vị Phó giáo chủ để tiếp đãi đám người Độc Trạch, Vô Ảnh. Gã thì dẫn theo đám người Kha Lỗ (hay còn gọi là Tạp Lỗ) nhanh chóng chạy tới, hoàn toàn là một tứ thế sắp lâm trận với địch.
- Là các người à?
Vừa trông thấy đám người Trình Cung, Kha Lỗ cũng vô cùng kinh ngạc.
- Ngươi quen biết bọn họ à?
Kình Sơn được thần chọn làm giáo chủ, trong giáo gã có uy vọng rất lớn, lúc này trầm giọng quát hỏi khiến cho Kha Lỗ không khỏi tâm thần run rẫy. Xông vào quấy nhiễu chỗ ở của Thần, nếu chuyện này có liên quan đến Kha Lỗ, cho dù là Phó giáo chủ cũng phải bị trừng phạt như thường.
Kha Lỗ giải thích nói:
- Giáo chủ, người này chính là Trình Cung, người mà ta đã nói với người, hắn là tôn tử của Trình Tiếu Thiên ở Nam Diêm Bộ Châu, hiệu xưng là Đệ Nhất Đại Thiếu ăn chơi trác táng của Vân Ca Thành, nay là Bách Chiến Hầu ở Nam Hoang.Hôm đó chính hắn đã đưa lệnh bài Man Thần cho ta, nên ta mới rút quân giữa chừng.
- Phó giáo chủ Tạp Lỗ đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?
Thấy đám người Tạp Lỗ và Kình Sơn bước tới, Trình Cung chào hỏi cứ như chỗ quen biết từ lâu.
Sự bực tức của Kình Sơn – Giáo chủ Man Thần Giáo vừa rồi đã khiến Kha Lỗ giật mình lo sợ, giờ thấy Trình Cung chào hỏi mình thân thiết như thế, trái lại còn dọa gã lo lắng hơn nữa, gã liền chẳng thèm để ý tới. Giờ phút này, gã chẳng muốn có bất kỳ quan hệ gì với Trình Cung cả, để Giáo chủ nghi ngờ thì chết, tự nhiên tên này xuất hiện ở cấm địa còn có quan hệ với mình, thế sao được cơ chứ.
- Xâm phạm cấm địa, người đâu, bắt bọn chúng lại.
Đây là nơi thần thánh nhất trong lòng tất cả người Man của Man Thần Giáo, nếu không phải nghe thấy Kha Lỗ nói Trình Cung đã lấy ra được lệnh bài Man Thần, Kình Sơn sẽ trực tiếp hạ lệnh truy giết rồi.
Nên biết rằng nơi đây không phải chỗ tùy tiện cho người khác xâm phạm, vòng ngoài cùng nhất có người của Man Thần Giáo phòng ngự, chung quanh còn có một số trận pháp đơn giản, nếu không phải có ý cố tình xâm nhập, căn bản không thể nào đến được nơi đây. Nếu không thì chính là cứ cách mỗi năm, có một số yêu thú có sức mạnh thoát tục vô tình xông vào trong, nhưng Kình Sơn không cho rằng đám người Trình Cung là vô tình mà đến.
- Lên đi, ai sợ ai nào.
Nay Bàn Tử đã thực lực tràn trề, trải qua trận chiến máu lửa, lòng tin càng ngập tràn.
Túy Miêu thì cả người toát ra sát khí, Tử Kim Bàn Long thương không ngừng xoay chuyển trong tay gã. Chỉ có Sắc Quỷ là thảnh thơi, bởi vì lần này Đại Thiếu đến rõ ràng không phải để đánh nhau, nếu đã như vậy, thế thì Đại Thiếu chắc hẳn có cách rồi.
- Khoan đã, ta có lời muốn nói.
Trình Cung vừa giơ tay, cũng thật không phải nói, đám người Tạp Lỗ đứng sau Kình Sơn đang chuẩn bị động thủ liền đùng cái dừng lại tất.
Bà mẹ, nghe lời thật, vậy cũng được hả? Đám người Bàn Tử, Sắc Quỷ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng đều cảm thấy đám người Man này ngây thơ và đơn thuần quá.
Tại xung quanh cấm địa nơi Thần cư trú, Kình Sơn cũng không giống lúc ở trước cổng Man Thần Giáo nữa, nhìn Trình Cung một cách cẩn trọng nói:
- Ngươi còn có gì để nói?
- Có lời để nói cũng không phải nói với ngươi, lần này ta đến là để tìm Thần của các ngươi, có chút chuyện cần nói với y.
Trình Cung tùy tiện nói, giống như đang nói với đứa trẻ bên nhà hàng xóm vậy, kêu người lớn của ngươi ra bàn chuyện với ta một chút.
Kình Sơn nghe xong trợn tròn mắt, trong lòng thấy kì quái, hôm nay là ngày gì thế này, sao hôm nay ai cũng muốn tìm gặp Thần hết vậy.
Ngày thường Thần đều bế quan, chẳng màng chuyện thế sự, nên lúc Đoan Mộc Nhất Phong đề cập tới thì Kình Sơn liền trực tiếp từ chối, mà biểu hiện của Đoan Mộc Nhất Phong cũng khá kiên trì, gã hết sức phẫn nộ. Nhưng giờ tình hình lại khác rồi, lúc này Thần đang gặp Đoan Mộc Nhất Phong, mà Trình Cung này trước đó đã có lệnh bài Man Thần, rất thể hắn ta có quan hệ gì đó với Thần.
Đứng trước tình huống thế này, Giáo Chủ Man Thần Giáo Kình Sơn sau khi ngẫm nghĩ một hồi, vẫn là gật gật đầu. Bình thường nếu không có lệnh triệu kiến của Thần, nếu không phải gặp chuyện liên quan đến tồn vong trong giáo, bọn họ sẽ không dám kinh động thần linh, nhưng tình huống bây giờ có chút đặc biệt, cũng biết Thần đang xử lý sự việc, nên Kình Sơn chầm chậm nhắm mắt lại.
Theo đà pháp lực của gã vận chuyển, quyền trượng bằng gỗ trong tay gã cũng bắt đầu chầm chậm vận chuyển theo, một luồng sức manh đặc biệt thoáng chốc trỗi dậy.
- Thông Tiên Mộc, địt, chẳng trách Man Thần Giáo có thể lọt vào tầm mắt của Nam Cương Thần Giáo và lập trụ tại Nam Hoang này, trở thành thế lực ngang hàng với Nam Cương Thần Giáo, Nguyên Thủy Ma Tông, Phong Vân Kiếm Tông, tên này thông minh hơn mình nhiều, không ngờ trộm cả món đồ chơi này. Thứ này còn kém Đạo Khí một chút, nhưng năng lực đặc thù của nó cũng phải tương đương với Linh khí cấp tuyệt phẩm, có món đồ chơi này trong tay, cho dù là Địa Anh đến cũng chẳng tài nào làm gì được vị giáo chủ Man Thần Giáo Kình Sơn này.
Cho dù là Giáo chủ Nam Cương Thần Giáo đến, cũng chỉ biết quyền trượng trong tay giáo chủ Kình Sơn có năng lực phi phàm, nhưng y chắc chắn không biết thứ đồ chơi này là gì, tuy nhiên cái này làm sao qua mặt được Trình Cung, bởi vì Thông Tiên Mộc này đã được cải tạo qua, Trình Cung chưa kịp nhận ra, nhưng khi Kình Sơn vừa sử dụng là Trình Cung lập tức nhận ra ngay.
Món đồ này là thứ đồ tốt, mức độ cứng cáp thậm chí còn hơn hẳn linh khí tuyệt phẩm, điều quan trọng nhất là nó có thể giúp người sử dụng nó hồi phục pháp lực, bởi vì bản thân nó có hiệu quả hấp hấp thu và sàn lọc nguyên khí, hơn nữa còn có thể gia tăng hiệu quả ngưng tụ nguyên khí. Có thể nói là, chỉ cần có Thông Tiên Mộc làm pháp bảo trong tay, những tồn tại dưới Thiên Anh chỉ cần không phải dạng một lần thi triển thần thông làm tiêu hao hết pháp lực thì đều có thể bổ sung bất kỳ lúc nào.
Tuy thứ này không thể so sánh với ngoại đỉnh không gian của Trình Cung, bên trong ngoại đỉnh không gian có lượng lớn nguyên dịch và Chuyển Sinh Đan, hơn nữa còn ẩn giấu một vị Lục Địa Thần Tiên Nhân Anh Kỳ tầng năm, nhưng nó cũng thuộc tồn tại tương đối nghịch thiên rồi. Bởi vì cơ thể và thần niệm của Trình Cung đã cường đại vượt quá sức mạnh bản thân, cộng thêm hắn hoàn toàn khống chế Huyết Y Lão Tổ, nên mới có thể bộc phát sức mạnh siêu cấp.
Đổi lại là người khác, nếu cứ để sức mạnh của bản thân liên tục không ngừng, thì đã là chuyện khó mà tưởng tượng được, mà Thông Tiên Mộc này chính là có tác dụng đó.
Thông Thiên Mộc này truyền từ đời thượng cổ, chí ít thì chục ngàn năm nay không nghe ai nhắc đến sự tồn tại của nó, chỉ có bên Thần Mộc Giáo tu luyện Vạn Mộc Đạo Quyết mới có một ít, Trình Cung còn nhớ lần cuối cùng đi đến Thần Mộc Giáo, hình như còn dẫn theo tên nhãi này. Lúc đó là do Vạn Mộc Đạo tôn có chuyện cần nhờ vả Trình Cung, không ngờ lúc Trình Cung đến, vừa hay gặp phải nội bộ trong giáo Thần Mộc xuất hiện một số vấn đề, Trình Cung lúc đó còn tiện tay giúp đỡ họ một phen, chỉ là lúc đó Trình Cung chẳng ưng ý món đồ nào của Thần Mộc Giáo cả.
Thông Thiên Mộc này tuy tốt, nhưng đối với Trình Cung của lúc bấy giờ thì chẳng có tí tác dụng nào, mà cái Thông Tiên Mộc này lại là món đồ đặc biệt chỉ riêng Thần Mộc Giáo mới có, cũng chính là nhờ vào Thông Tiên Mộc mà tổ tiên bọn họ để lại, bọn họ mới trở thành tồn tại đứng thứ ba trong Thập Đại Đạo Môn.
Kiếp trước với trình độ đó của Trình Cung, đương nhiên hắn sẽ không nghía mắt đến Thông Tiên Mộc, nhưng giờ đây Trình Cung vừa trông thấy Thông Tiên Mộc thì liền động lòng rồi.
- Ơ, sao hắn cứ nhìn chằm chằm vào thánh quyền thần ban trong tay mình, chẳng lẽ hắn biết điểm thần diệu của Thánh quyền này ư?
Thấy Trình Cung cứ nhìn miết vào Thánh quyền của mình, Kình Sơn có cảm giác như kim châm vào lưng, bởi vì tiếng tăm của tên Trình Đại Thiếu này gã cũng hiểu biết không ít, tuyệt đối chẳng phải hạng tốt lành gì, nghe nói ở Vân Ca Thành, hễ là món đồ gì hắn thấy thích, thì chắc chắn không thoát khỏi tay hắn, chẳng lẽ hắn đang dòm ngó Thánh quyền của mình sao?
Trong lòng thầm nghĩ, sức cầm quyền trượng trong tay của Kình Sơn cũng gia tăng thêm vài phần, vừa liên lạc với Thần, cũng vừa cảnh giác dè chừng Trình Cung, lo sợ hắn sẽ động thủ cướp mất vậy.
Vừa thấy bộ dạng gã thế kia, Trình Cung liền thầm chửi, móa, bổn Đại Thiếu ta hiện giờ cũng đâu phải thèm thuồng món đồ đó lắm, không phải vì Bách niên yêu thú triều sắp đến gần, nay bản thân còn có hai vị Lục Địa Thần Tiên là Man Ngưu Vương và Thanh Xà Vương. Ích lợi ở chỗ khi hắn rời khỏi có thể yên tâm được, Đan Thành cũng an toàn rất nhiều, nhưng bất lợi ở chỗ, bách niên yêu thú triều đến bọn họ không tài nào tham dự được, chí ít thì họ không tài nào động thủ với yêu thú vô cùng vô tận dưới Yêu Vương.
Không còn cách nào khác, hiện giờ nhà lớn nghiệp lớn, không thể không suy tính cho người bên dưới, món đồ chơi này nếu là trước kia đem cho Trình Cung thì hắn cũng chẳng buồn lấy, nhưng giờ lại không thể lo cho những người bên dưới mình. Tuy nhiên hắn cũng chỉ bất chợt nhìn thấy món đồ này mới nghĩ đến chuyện trước kia, nghĩ đến số kẻ thù đó, còn về việc cuỗm đoạt cái này, thì hắn chẳng thèm làm đâu. Không phải do nhân phẩm của hắn cao thượng, là vì món đồ này tuy tốt, nhưng không đáng để hắn phí sức đi cuỗm đoạt.
…………………………………………�� ���…….
Lúc này, trong một cái cung điện hoành tráng, bên trong một tòa cung điện rộng lớn cao hai trăm mét, hoàn toàn chẳng khác biệt mấy so với những ngọn núi nhỏ gần đó, Đoan Mộc Nhất Phong đang đứng đó ngước nhìn người khổng lồ đang ngồi trên chiếc ghế bành bự trảng ở phía xa.
Đây mới là người khổng lồ thật sự, khác biệt hoàn toàn so với người Man, người Man có cao lớn hơn nữa, cho dù là Kình Sơn giáo chủ Man Thần Giáo với tồn tại Lục Địa Thần Tiên đỉnh phong cũng không cao quá mười mét. Nhưng người trước mắt này hoàn toàn khác biệt, thân ở trong cung điện lớn cao hai trăm mét, nếu gã đứng dậy sẽ giống như một người bình thường cao 1m8 đang đứng trong một gian phòng bình thường cao 3m vậy, tất cả mọi thứ ở đây đều khổng lồ.
Đây chính là Man Thần vừa bắt gã vào đây, lúc Đoan Mộc Nhất Phong vừa trông thấy Man Thần, cũng hoàn toàn bị sự to lớn khổng lồ của Man Thần dọa chết khiếp. Thân cao hơn trăm mét, điều này thật sự vượt ngoài tưởng tượng, còn vượt ngoài sức mạnh của gã nữa, cho dù tiếp xúc tại lễ tẩy rửa trong Thần Miếu, Đoan Mộc Nhất Phong cũng chưa từng thấy qua tồn tại kinh khủng thế này, chắc cũng chỉ có Giáo chủ mới có thể liều đấu với gã, chẳng trách Giáo chủ Nam Cương Thần Giáo cho phép đám người Man vốn dĩ phụ tùng này được thành lập Man Thần Giáo.
Lúc này, mặc dù gã đang ngồi, nhưng thân hình khổng lồ thật sự vẫn khiến người ta cảm thấy kinh hãi vô bờ.
- Man Thần tôn quý, chỉ cần lần này chúng ta hợp tác thành công, từ đây về sau khu vực Nam Cương Thần Giáo ta cai quản sẽ rộng mở với Man Thần Giáo, hơn nữa hai đại Thần Giáo chúng ta sẽ chính thức liên minh từ đây, đến lúc đó cũng không còn ai dám có bất kỳ ý định gì với chúng ta nữa. Cho dù là Đại Yêu Vương, hay Yêu Vương của Bách niên yêu thú triều khi biết hai đại thần giáo chúng ta liên minh với nhau, tin chắc cũng sẽ lách qua nơi này, không dám tùy tiện chọc giận chúng ta nữa. Mà cái người cần làm, chỉ là tiêu diệt một tên tôn tử nhỏ nhoi của Quốc Công và đám tay sai dưới trướng của hắn.
Đoan Mộc Nhất Phong vốn cũng khá cao to, nhưng đứng trước mặt Man Thần, cũng tỏ ra khá bé nhỏ mềm yếu, thậm chí vì khoảng cách quá gần, Man Thần cao trăm mét ngồi ở đó, gã cũng không tài nào nhìn rõ biểu hiện của Man Thần lúc này như thế nào nữa.
- Nam Cương Thần Giáo đối phó với một bại gia tử ăn chơi trác táng, chẳng lẽ còn phải Man Thần ta nhúng tay vào à, các ngươi không sợ bị người khác chê cười ư?
Man Thần vừa lên tiếng, âm thanh rền vang như sấm, hung hãn dữ dội cứ như tồn tại đột phá vạn tượng nhất long đang sử dung thuật sóng âm công phá vậy.