Ads
Trình Cung có thể biết được phía sau
U Minh Cửu Thiên muốn nói cái gì.
Bởi vì U Minh Vi Nhi, hắn khẳng định
sẽ nhận đứa cháu trai sở hữu thiên phú thần thông cường đại nhất của U Minh
hoàng tộc, nhưng sau đó hắn sẽ có an bài nhất định với Trình Lam.
Trình Cung không đợi U Minh Cửu
Thiên nói ra những lời này, đã sớm ngăn cản.
U Minh Cửu Thiên đường đường là Đại
Đế của U Minh hoàng tộc, đã sắp đạt được Ma Tôn, lúc này lại phát hiện bị Trình
Cung ngăn cản thật sự rất khó chịu, nhưng hắn lại cảm giác không có cách nào
phản bác.
Bởi vì Trình Cung cũng không phải
tranh đoạt cái gì với hắn, tất cả đều để Trình Lam sau này tự lựa chọn, U Minh
Cửu Thiên còn biết nói gì nữa.
Lăng tẩm của U Minh Vi Nhi vô cùng
to lớn, xung quanh dĩ nhiên cũng có bố trí trận pháp của Ma Tôn, có thể thấy U
Minh Cửu Thiên coi trọng muội muội mình như thế nào. Phải biết rằng, cho dù là
U Minh Cửu Thiên muốn động tới một vị Ma Tôn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Ở đây không có mộ bia truyền thống,
bên trong toàn bộ đều là những đồ sinh hoạt, có một tòa cung điện chính là nơi
U Minh Vi Nhi trước đây sử dụng.
U Minh Vi Nhi cuối cùng không lưu
lại cái gì, khi U Minh Cửu Thiên trở về, nàng đã tiêu tán giữa thiên địa, cho
nên U Minh Cửu Thiên chỉ có thể tập trung những thứ nàng dùng khi còn sống, ở
đây còn có rất nhiều pho tượng U Minh Vi Nhi.
Các pho tượng từ lúc nàng còn rất
nhỏ, mỗi một tài liệu đều vô cùng trân quý, có thể nói mỗi một pho tượng đều là
bảo vật trình độ đạo khí.
Những cái này đều U Minh Cửu Thiên
học tập điêu khắc mười mấy năm trong không gian gia tốc thời gian chạm khắc ra,
biến những ký ức từ lúc muội muội còn nhỏ thành những pho tượng.
Nhìn pho tượng đứng trên đám cỏ
ngoài cung điện, pho tượng bay múa dưới thác nước mỹ lệ, tựa hồ có thể nhìn
thấy phong thái của Nhị thẩm năm đó.
- Nhị thúc, ta giúp ngươi tìm được Nhị
thẩm rồi, kỳ thực nếu như ngươi có thể chờ một chút thì tốt rồi.
- Nhị thẩm, sau này có thời gian ta
sẽ dẫn Trình Lam tới đây, hai chúng ta từ nhỏ đều chưa từng gặp mẹ, trước đây
ta làm ca ca không tốt, không dạy dỗ hắn tốt, sau này ta sẽ không vậy nữa,
ngươi yên tâm đi.
- Nghe Nhị thúc nói qua, vũ đạo của
Nhị thẩm vô cùng tuyệt vời, lúc này mặc dù chỉ nhìn pho tượng nhưng cũng có thể
cảm thụ được một ít...
Trình Cung đứng ở đó, trong lòng yên
lặng nghĩ, đột nhiên khoát tay, một giọt nước đã bị hắn chộp vào bàn tay, sau
đó bắn ra ngoài.
- Ngươi muốn làm gì!
U Minh Cửu Thiên vốn đứng bên cạnh
sầu niệm, nhất thời giận tím mặt.
Sau khi Trình Cung tiến vào chỉ lẳng
lặng trầm tư, thậm chí hành lễ trước pho tượng U Minh Vi Nhi, không ngờ lúc này
hắn lại đột nhiên động thể.
Mặc kệ là ai, dám làm chuyện xằng
bậy ở chỗ muội muội, lại còn động thủ với pho tượng của muội muội chỉ có đường
chết.
U Minh Cửu Thiên giơ tay ngưng tụ
lượng muốn động thủ, thần niệm Trình Cung khẽ động, Hỏa Phượng Ma Long nhanh
hơn chặn lại lực lượng của U Minh Cửu Thiên muốn nổ tung những giọt nước này.
- Ầm!
Chỉ là tiếp xúc va chạm rất nhỏ đã
có thế hủy diệt nơi này.
- Trình Cung...
U Minh Cửu Thiên nổi giận gầm lên.
- Đừng tức giận vội, nhìn kỹ rồi hãy
nói.
Trình Cung chỉ tay xuống phía dưới
thác nước, nơi bọt nước kích động, chỉ thấy pho tượng nguyên bản đột nhiên
giống như tràn ngập sinh mệnh, có cảm giác như động đậy.
- Cái này?
U Minh Cửu Thiên trợn trùng hai mắt,
quả thực không dám tin tưởng nhìn về phía pho tượng.
Đây là pho tượng hắn học điêu khác
mấy thập niên, sau đó điêu khắc ra, hắn nhớ rất rõ.
Nhưng lúc này nhìn kỹ, tại sao lại
có một loại cảm giác hoàn toàn không nhận ra, không quen thuộc.
Hắn vốn tận lực dùng lực lượng bảo
hộ, để những bọt nước kích động kia không dội vào pho tượng, nhưng lúc này bọt
nước bay lượn bên người pho tượng lại khiến pho tượng giống như sống lại.
Có thể cảm giác được, từ vật chết
biến thành vật sống, giống như muội muội năm đó đang vui vẻ bay múa dưới thác
nước.
Thay đổi, hoàn toàn khác trước, sao có
thể như vậy?
Bởi vì vừa rồi quá mức tức giận, chỉ
muốn ngăn cản Trình Cung, cũng không chú ý vừa rồi Trình Cung bắn ra giọt nước
làm cái gì, không ngờ lại khiến pho tượng xảy ra thay đổi lớn như vậy.
Trong mắt U Minh Cửu Thiên phảng
phất lại nhớ tới thời gian khi huynh muội bọn họ còn nhỏ, muội muội vui vẻ ca
múa.
- Ngươi... Ngươi làm thế nào?
U Minh Cửu Thiên thật sự không thể
tin được, lần này Trình Cung quả thực giống như vẽ rồng điểm mắt, hoàn toàn
khiến pho tượng như sống lại.
- Với cảnh giới gần tiếp cận Đạo Tôn
của ngươi, ngươi thiên phú cố ý đi học mấy chục năm điêu khắc, đương nhiên tài
nghệ đã có thể đạt tới đỉnh phong, tựa hồ đã có thể nói, nếu như thành tựu cao
hơn một chút có thể trực tiếp tạc tượng như người, giống như trạng thái sáng
tạo sơ kỳ. Nhưng ngươi quá truy cầu tinh tế, mất đi vẻ tự nhiên, tinh túy, mất
đi linh hồn. Ta chỉ thay đổi một ít phương diện này. Ta có thể cảm nhận được ý
cảnh của ngươi, căn cứ vào đó hơi cải biến một chút mà thôi.
Cái này thực sự không có cách nào
giải thích rõ, đây là một loại thể ngộ, cảm ngộ.
Bởi vì phương diện tài nghệ đúng như
Trình Cung nói, ý cảnh U Minh Cửu Thiên đã làm được cực hạn, còn lại chính là
phương diện cảnh giới và cảm ngộ.
U Minh Cửu Thiên nghe xong ngây
người một lát, mặc dù không triệt để minh bạch, nhưng cũng có một tia cảm ngộ.
Loại cảm ngộ này không chỉ ở tài
nghệ điêu khắc, cho dù đối với tu vi của bản thân hắn, cảnh giới cũng có bang
trợ.
- Cảm tạ.
U Minh Cửu Thiên không phải loại
người chiếm tiện nghi giả bộ làm gì, một hồi lâu, trực tiếp mở miệng nói lời
cảm tạ.
- Không cần cảm tạ, đây là Nhị thẩm
ta, hiện giờ ta cũng chỉ có thể làm như vậy. Chúng ta ra ngoài trước đã. Ta còn
có một số việc cần ngươi hỗ trợ.
Trình Cung nói xong, cất bước đi ra
ngoài, ở đây lúc nào cũng khiến lòng người khó chịu.
Bởi vì Trình Cung cũng nhớ tới mẫu
thân của mình, giống như những lời vừa rồi hắn nói vị Nhị thẩm U Minh Vi Nhi
chưa từng gặp mặt, kỳ thực cũng vì hắn đang hoài niệm về mẫu thân.
Lúc ban đầu Trình Cung cũng không
chân chính gia nhập Trình gia, hắn cho rằng mình chỉ là sống lại trong khối
thân thể này, sau này mới dần dần minh bạch.
Nhất là một số cảm ngộ khi bắt đầu
chuyển thế sống lại, khiến hắn càng ngày càng hoài niệm mẫu thân, làm người tái
thế lại không thể nhìn thấy mẫu thân, không thể không nói cũng là một loại tiếc
nuối.
Sau khi U Minh Cửu Thiên theo Trình
Cung rời khỏi nơi này, trạng thái cũng tốt hơn một chút.
- Có chuyện gì, nói đi?
- Ta muốn tìm
một Ma Đế, Cửu Âm Ma Đế.
Nếu đã tới U
Minh Luyện Ngục, vậy có một việc phải làm, tìm Cửu Âm Ma Đế cứu Tiểu Cửu.
- Ngươi cũng
muốn tìm Cửu Âm Ma Đế?
U Minh Cửu
Thiên vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Trình Cung.
Cũng?
- Còn có người khác tìm Cửu Âm Ma Đế
sao?
Trình Cung vừa nghe lời này liền cảm
thấy lo lắng, hắn biết Cửu Âm Ma Đế tạm thời sẽ không thương tổn Tiểu Cửu, cho
nên mới không cấp bách. Nhưng vừa nghe nói có người khác tìm Cửu Âm Ma Đế,
Trình Cung lập tức cảm thấy bất an.