Công kích của Hàn Bân thật sự là cường đại, nhưng còn chưa phải là công kích mạnh nhất.
Hơn nữa hắn căn bản không có cơ hội thi triển ra công kích mạnh nhất,
bởi vì hắn căn bản không hề nghĩ tới Tần Phàm dùng chiêu số giết địch
một ngàn tự tổn tám trăm, đánh giá sai lầm phòng ngự của Tần Phàm, làm
cho hắn không còn cơ hội thi triển công kích lần thứ hai.
Ở trên mặt biển tràn ngập năng lượng thủy hệ, Tần Phàm lấy được đủ loại
ưu thế, còn có được tam trọng thần thông cùng Kỳ Lân ma thân, lực phòng
ngự của hắn đã vượt xa lục kiếp bán thần bình thường không ít.
Mặc dù một kiếm của đối phương công phá được phòng ngự của hắn, nhưng
Thanh Long Tâm lại giúp cho trái tim hắn biến thành địa phương cứng rắn
nhất trong thân thể.
Đủ mọi nguyên nhân kết hợp đã tạo thành kết quả hiện tại.
Cuối cùng Tần Phàm chỉ dùng đại giới bị vết thương nhẹ mà đánh trọng thương được Hàn Bân.
Một chiêu Đại La Diệt Ma Quyền của hắn trải qua nhiều lần nghiên cứu
thảo luận với Mộ Thanh Thanh, uy lực tăng hơn trước kia không ít, một
quyền ở trong khoảng cách thật gần đánh trúng lực phòng ngự yếu ớt của
Hàn Bân, đối phương không bị trọng thương mới thật sự là kỳ quái.
Kỳ thật theo lời hắn nói trong số những người tham dự cuộc thi của Mạc
Lợi thần đảo, thực lực của hắn chỉ ở trình độ trung đẳng, chỉ cao hơn Kỷ Huyên Nhi mà thôi, trong khi cảnh giới của Mộ Thanh Thanh, Mạc Thiên
Dương cùng Lăng Cầm đều cao hơn hắn.
Đương nhiên, nếu luận thực lực chân thật hắn tin tưởng mình phải xếp thứ nhất, tệ lắm cũng là thứ hai.
Đây là bởi vì Tần Phàm luôn không nhìn thấu được thực lực của Lăng Cầm.
Nữ tử kia luôn không bộc lộ thực lực chân chính, ban đầu trong cuộc thi
vòng loại của Mạc Lợi đảo một chiêu của nàng thổi quét hơn phân nửa Sát
Lục bí cảnh, thật sự làm cho hắn khắc sâu ấn tượng mãi cho tới bây giờ.
Hiện giờ nữ tử kia lại đột phá tới lục kiếp bán thần, hơn nữa ngay cả
trước mặt Ngao Lang đảo chủ còn có thể giấu diếm được cảnh giới thực sự, tuy rằng có lẽ do Ngao Lang đảo chủ cũng không thèm chú ý điều tra,
nhưng cũng làm cho người ta có cảm giác có chút khó tin.
Trong trực giác của Tần Phàm cảm thấy nữ tử kia còn mạnh hơn cả Mạc Thiên Dương cùng Mộ Thanh Thanh.
Ở bên kia, nhìn thấy Hàn Bân đã hôn mê, sắc mặt Ngao Lang đảo chủ biến
đổi thật khó xem, hắn vội vàng đút đan dược chữa thương cho Hàn Bân, lại truyền vào chút kình khí, tạm thời bảo vệ tính mạng của hắn, nhưng nếu
muốn hoàn toàn khôi phục lại chỉ sợ còn cần một ít thời gian.
Nghĩ tới lần này tham dự cuộc thi thiên tài thần đảo, chưa bắt đầu đã có một viên đại tướng trọng thương, điều này làm Ngao Lang đảo chủ thập
phần uất ức. Với thương thế hiện tại của Hàn Bân, cho dù cứu về khẳng
định thực lực cũng khó thể khôi phục trạng thái đỉnh phong, sẽ ảnh hưởng thật lớn tới chiến tích cuộc thi lần này.
Nhưng tuy rằng như thế, trong khoảnh khắc Ngao Lang đảo chủ cũng không
thể phát tiết được giận dữ ra ngoài, do Hàn Bân mở miệng khiêu khích
người ta trước tiên, hơn nữa đôi bên đều có ước định sinh tử tự chịu
trách nhiệm, rơi vào kết quả hiện tại cũng do chính hắn tự chuốc lấy.
- Chúng ta đi!
Lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Phàm, Ngao Lang đảo chủ cuối cùng đành phải
bỏ sang một bên. Hắn đem Hàn Bân giao cho một gã dự thi đứng phía sau,
miệng âm trầm nói, lại bay về hướng Thiên Tài Đảo.
Ngay lúc đám người vừa rời đi, lại có một người ngừng lại.
Người kia là một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào màu xám tro, khoảng chừng
hai mươi tám tuổi, sắc mặt hơi vàng, thoạt nhìn thật bình thường không
có gì nổi bật, nhưng nếu nhìn kỹ lại Tần Phàm chợt phát hiện người kia
thật giống như một hồ nước sâu thẳm, làm người ta không cách nào xác
định hư thật rõ ràng.
- Ngươi tên là gì?
Người kia ngừng lại nhìn Tần Phàm hỏi.
- Tần Phàm!
Tần Phàm nhìn chẳng vào hắn đáp lời, sau đó cũng mở miệng hỏi:
- Còn ngươi?
- Âu Dương Không!
Nam tử áo xám thần sắc thản nhiên đáp, lại nói:
- Thực lực của ngươi không sai, hi vọng lần này trong cuộc chiến đấu tại Thiên Tài Đảo có thể gặp mặt ngươi, đến lúc đó chúng ta đánh một trận!
- Được!
Tần Phàm bình tĩnh đáp.
Âu Dương Không gật gật đầu, lại định rời đi, nhưng đi một đoạn lại quay đầu nói:
- Đúng rồi, đã quên nói cho ngươi biết Hàn Bân là biểu đệ của ta, ta đáp ứng mẫu thân hắn chiếu cố cho hắn, ngươi đánh hắn trọng thương, ta nhất định phải công đạo với người nhà hắn, đến lúc đó ta sẽ lưu lại vết
thương trên người ngươi cũng như hắn!
- Hi vọng ngươi có được thực lực này!
Tần Phàm thong dong thản nhiên đáp.
Nghe vậy Âu Dương Không cũng không nói thêm lời nào, thậm chí thần sắc
cũng không biến hóa, chỉ nhanh chóng cùng đám người Ngao Lang thần đảo
rời đi.
- Ngao Lang thần đảo ỷ vào lần trước có được thành tích cao hơn Mạc Lợi
thần đảo mà luôn đắc ý trước mặt bổn đảo chủ, Tần Phàm, lần này ngươi
làm rất tốt, thật làm sáng sủa mặt mũi Mạc Lợi thần đảo chúng ta!
Nhìn thấy đám người Ngao Lang đảo chủ xám xịt rời khỏi, lúc này sắc mặt Mạc Lợi đảo chủ cũng trở nên ôn hòa:
- Mà lần này ngươi có thể làm cho Ngao Lang tức giận nói không ra lời,
cũng làm bổn đảo chủ thật cao hứng, cho nên chỉ cần lần này ngươi tiến
vào trong ba trăm danh ngạch, ta đáp ứng ngươi, cam đoan không để Vân
Đỉnh thành thành chủ Vân Thanh Lam tới làm phiền ngươi, không cần buộc
ngươi tiến vào trong mười danh ngạch đầu tiên!
Hắn cùng Ngao Lang đảo chủ có mối hận cũ, lần này làm cho hắn hung hăng
thở phào khoan khoái một hơi, vì vậy liền thả lỏng yêu cầu đối với Tần
Phàm.
- Đa tạ đảo chủ, nhưng lời ta đã nói ra sẽ không thay đổi, mục tiêu của ta là tiến vào trước mười!
Tần Phàm hờ hững nói.
- Ngươi có ý nghĩ này thật không tệ, nhưng lần này cuộc thi là nơi thiên tài tập hợp, ngươi không cần quá cưỡng cầu, nếu không rất dễ đánh mất
tính mạng!
Mạc Lợi đảo chủ nhìn Tần Phàm lạnh lùng nói tiếp:
- Trước mười, không phải dễ dàng tiến vào như vậy, trước trăm cũng đã rất khó!
- Tần Phàm tự nhiên sẽ chú ý!
Tần Phàm gật đầu nói, bởi vì lời nói này của Mạc Lợi đảo chủ làm cho hắn cảm thấy có hảo cảm hơn, nhưng đối với thực lực của chính mình hắn vẫn
luôn có đủ tự tin.
- Mặt khác lần này không thể không nói, thực lực đám người Ngao Lang
thần đảo đã tăng hơn trước không ít, vừa rồi thực lực của Âu Dương Không kia thực sự không tệ, chỉ sợ đã đạt tới lục kiếp bán thần đỉnh phong,
hẳn là át chủ bài của Ngao Lang, nếu các ngươi gặp phải hắn, cần cẩn
thận một chút!
Thấy Tần Phàm nói như vậy Mạc Lợi đảo chủ cũng không tiếp tục khuyên
hắn, tiếp theo lại nhìn theo thân ảnh áo xám thấp giọng nói.
Nghe được lời nói của Mạc Lợi đảo chủ, bốn người khác cũng nhìn về
phương xa, lộ ra thần sắc suy tư, tựa hồ đang cân nhắc thực lực của mình cùng Âu Dương Không.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Thấy Ngao Lang đảo chủ đã không còn bóng dáng, lúc này Mạc Lợi đảo chủ cũng phất tay nói, sau đó bay về hướng Thiên Tài Đảo.
Sóng nước lăn tăn, bên trong cất giấu vô số mãnh thú.