- Ha ha, kỳ thật ngươi không cần khẩn trương, lần này ta chỉ tùy tiện hỏi thăm vài vấn đề mà thôi, không cần ngươi dẫn đường!
Tần Phàm nhìn thấy biểu tình của Tử Văn Độc Long Thú, lên tiếng nói. Hắn
biết lần trước người kia mang theo mình đi tới Khốn Long Hồ đã làm người kia bị dọa sợ muốn chết.
Huống hồ chi lần này hắn đi tìm Cát Bản truyền thừa, còn có thể có địch nhân theo dõi phía sau, hắn cũng không
muốn đem theo một gánh nặng đi chung trên đường.
- Vậy đại nhân cứ việc hỏi, tiểu thú nếu biết sẽ nói hết!
Nghe được Tần Phàm cam đoan, Tử Văn Độc Long Thú hồi phục lại tinh thần, vội vàng ngẩng đầu nhìn Tần Phàm lấy lòng nói.
Chứng kiến đầu yêu thú thay đổi sắc mặt nhanh như thế, trong lòng Tần Phàm không khỏi cười thầm, vẻ mặt tỉnh bơ hỏi:
- Ngươi có từng nghe qua địa phương nào gọi là Thiên Hỏa Sơn hay không?
- Thiên Hỏa Sơn?
Tử Văn Độc Long Thú lộ ra vẻ mặt như tự hỏi, chỉ chốc lát lắc đầu nói:
- Tiểu thú ở đây sinh sống đã mấy chục năm, chưa từng nghe qua nơi đó.
- Trong Tàng Long bình nguyên có núi lửa nào khá lớn hay không?
Tần Phàm lại hỏi.
Hắn chứng kiến trong địa đồ của luyện dược sư Cát Bản có ghi chép lại nơi
truyền thừa là một ngọn núi cao, hơn nữa còn biểu thị một chữ “Thiên”
cùng một chữ “Hỏa” cho nên hắn mới hỏi như thế.
- Theo tiểu thú
biết được bên trong Tàng Long bình nguyên có ba tòa núi lửa khá nổi
tiếng, một tên là Thiên Ưng Sơn, một là Bạch Hỏa Sơn, còn có một là Hỏa
Phượng Sơn. Ba ngọn núi lửa này hiện tại thường xuyên phun trào, một khi phun trào nham tương cường đại hơn những ngọn núi lửa ở địa phương
khác, nghe nói năm đó có một ngũ kiếp bán thần rơi vào trong một ngọn
núi lửa bên trong, ngay lập tức liền bị thiêu đốt thành tro bụi. Ba ngọn núi lửa này lớn nhất trong Tàng Long bình nguyên, ngoài ra những ngọn
núi lửa khác đều không thể so sánh với chúng!
Tử Văn Độc Long Thú ngẫm nghĩ một lúc mới đáp.
- Tốt, ngươi đem chi tiết ba ngọn núi lửa kia nói cho ta biết, còn có ở gần những ngọn núi lửa kia có yêu thú nào lợi hại.
Tần Phàm trầm ngâm nói, theo trực giác của hắn cho thấy truyền thừa của Cát Bản rất có thể nằm bên trong một trong ba ngọn núi lửa này.
Nghe vậy Tử Văn Độc Long Thú vì sợ hãi Tần Phàm buộc hắn đi dẫn đường, tự
nhiên biết gì đều nói hết, đem phương vị kể lại thật chi tiết, còn suýt
chút vẽ luôn địa đồ Tàng Long bình nguyên cho Tần Phàm.
- Được rồi, lần này ta cũng không cần ngươi dẫn đường, ngươi đi đi!
Tử Văn Độc Long Thú trả lời làm cho Tần Phàm hài lòng, đã hiểu rõ phương
vị của ba ngọn núi lửa, vì thế hắn liền phất phất tay nói.
- Đa tạ đại nhân, vậy tiểu thú cáo lui.
Thấy vậy Tử Văn Độc Long Thú vui mừng nói, xoay người muốn bỏ chạy vào tận sâu trong Tàng Long bình nguyên.
- Đợi một chút…
Nhưng đúng lúc này Tần Phàm gọi lại hắn, hơn nữa mang theo ý cười nhìn trữ vật giới chỉ trên cổ hắn.
- Đại nhân…này…tiểu thú đã không còn tài sản gì…
Tử Văn Độc Long Thú lại lộ ra biểu tình xám ngắt, cơ hồ muốn khóc thành
tiếng, nhìn ra được người này đích xác thập phần tham tài, chẳng thể
trách lại trường kỳ ngồi canh giữ gần lối vào Tàng Long bình nguyên để
cướp đoạt tiền tài của nhân loại.
- Yên tâm đi, ta không cần kim
nguyên của ngươi, gần đây ta chỉ còn thiếu vài tài liệu linh thảo, nhìn
xem ngươi có hay không thôi.
Tần Phàm mang theo ý cười thản nhiên nói, đối với đầu yêu thú tham tài kia hắn không nhịn được sinh ra ý muốn trêu chọc.
Cuối cùng hắn đem toàn bộ đồ đạc chỉ lưu lại kim nguyên cho đầu yêu thú kia, sau đó mới thả hắn rời đi.
Ở bên trong Tàng Long bình nguyên tài nguyên linh dược phong phú, cho nên bên trong trữ vật giới chỉ của Tử Văn Độc Long Thú lại thật sự cho Tần
Phàm tìm được vài loại tài liệu linh dược luyện chế Thái Hư Chân Đan.
Hơn nữa cộng thêm tài liệu vốn có của hắn, cơ hồ hắn đã đem những tài
liệu cần thiết thu thập xong, chỉ đợi khi nào có được đan mạch truyền
thừa của Cát Bản, như vậy hắn liền có thể động thủ luyện chế.
- Trong ba ngọn núi lửa kia Bạch Hỏa Sơn cách nơi này gần nhất, trước hết tới đó xem sao.
Thu thập xong đồ vật, Tần Phàm ngẩng đầu nhìn ra phương xa, sau đó dưới
chân giẫm tới, thân ảnh thẳng tiến vào sâu trong bình nguyên.
Mà
trước khi hắn rời đi, còn quay đầu nhìn lại con đường mình mới đi qua,
mơ hồ cảm thấy được mặt sau bắt đầu có chút gợn sóng thần bí đang dao
động…
Bạch Hỏa sơn nằm ở hướng tây Tàng Long bình nguyên.
Cách vị trí của Tần Phàm chừng nửa ngày đường đi, khi Tần Phàm đi tới gần
Bạch Hỏa sơn, xa xa liền có thể cảm giác được từ trong núi lửa truyền ra nhiệt lượng kinh người, ngay cả không khí cũng làm cho người ta có loại cảm giác như sắp bốc cháy.
Mà phóng mắt nhìn qua, từ trong phạm vi trăm dặm của tòa Bạch Hỏa sơn, thế nhưng cơ hồ không có một ngọn cỏ!
Ngoại trừ một vài linh dược dựa vào nhiệt lượng mà sinh trưởng, thực vật có
thể sống sót được dưới nhiệt độ như thế đúng là cực nhỏ.
Tòa Bạch Hỏa sơn trước mắt thoạt nhìn cao hơn ngàn thước, thế núi hùng vĩ hiểm
trở, có màu trắng giống như tuyết mà không phải tuyết. Ngưng mắt nhìn
lại có thể phát hiện một tầng tro bụi màu trắng bao phủ thật dày.
- Đây là Bạch Hỏa sơn, theo lời của Tử Văn Độc Long Thú, mỗi lần ngọn núi lửa này bùng nổ phun trào đều là ngọn lửa cùng nham tương màu trắng, độ nóng cực cao, hơn nữa có lực tổn hại đối với linh hồn!
Tần Phàm bước nhanh về hướng ngọn núi lửa, trong lòng thầm nghĩ.
Bên trong địa đồ của Cát Bản truyền thừa, có hai chữ “Thiên” cùng “Hỏa”,
nhưng vị trí cụ thể không chỉ dẫn rõ ràng, hoặc là nói những năm gần đây có lẽ địa hình đã phát sinh thay đổi, chỉ biết nằm bên trong Tàng Long
bình nguyên nhưng không thể xác định ở nơi nào.
Hắn chỉ có thể đi tìm kiếm từng ngọn núi lửa mà thôi.
Nhiệt độ nóng hổi xâm nhập bên ngoài thân thể, mỗi một tế bào tựa hồ đều bị nhiệt độ nóng bỏng làm thức tỉnh.
Đến tận nơi đây ngay cả Tần Phàm cũng có vẻ cẩn thận.
Hiện tại tuy rằng núi lửa không có dấu hiệu muốn bùng nổ, nhưng nghe nói kỳ
hạn ba ngọn núi lửa phun trào đều không có thời gian cố định, hơn nữa
thường thường cũng không có dấu hiệu báo trước, có đôi khi vài năm bùng
nổ một lần, có đôi khi một năm bùng nổ vài chục lần.
Tử Văn Độc
Long Thú từng nói qua có một ngũ kiếp bán thần đi tới cạnh núi lửa hái
một loại linh dược tính nhiệt, đột nhiên bị núi lửa bộc phát đốt thành
tro bụi, một màn kia cực kỳ khủng bố, những người tận mắt nhìn thấy vĩnh viễn không cách nào lãng quên, từ đó về sau không còn một người nào dám đến gần miệng núi lửa hái linh dược.
Cho nên Tần Phàm không thể không cẩn thận.
Mà lớp tro bụi màu trắng bao phủ ngọn núi thật dày, muốn leo lên bên trên
thập phần khó khăn. Cuối cùng Tần Phàm chỉ có thể lựa chọn trực tiếp bay đi, tuy rằng hắn cũng biết làm như vậy càng dễ dàng bị bại lộ hành
tung.