Hiện tại thân thể của Tần Li đã biến mất, chỉ còn lại con bướm hóa thân, đó là ký thác duy nhất của
Tần Phàm, nếu còn bị bắt đi, như vậy hắn sẽ hoàn toàn mất đi hi vọng.
Cho nên bất kể như thế nào hắn cũng không thể để bàn tay kia bắt Tần Li rời đi!
Tốc độ đã tăng lên tới cực hạn, thân hình Tần Phàm lướt nhanh như sao
băng trên bầu trời, trong miệng điên cuồng rít gào lên, muốn đuổi theo
bàn tay thần bí kia. Nhưng tốc độ rút lui của bàn tay quá nhanh, lại
xuất hiện quá đột nhiên, Tần Phàm căn bản là không đuổi kịp!
Khi Tần Phàm vẫy mạnh Chu Tước Dực bay lên không trung thì trên bầu trời bàn tay khổng lồ đã thu vào trong khe hở, chỉ còn lưu lại chút hư ảnh
cùng khí tức cuồng bạo sắc bén truyền ra từ trong khe hở kia.
Không hề nghi ngờ đó là không gian thông đạo bị xé rách, nếu người có
thực lực không đủ, phỏng chừng tới gần liền bị không gian lốc xoáy xoắn
thành mảnh nhỏ.
Nhưng Tần Phàm bất chấp hết thảy, hoặc là nói lúc này hắn đã hoàn toàn
mất đi lý trí, hắn chỉ muốn cướp Tần Li trở về, căn bản không hề nghĩ
tới có khả năng đoạt lại hay không. Bàn tay khổng lồ kia tuy đã biến
mất, nhưng hắn còn chưa chịu buông tha, hắn tiếp tục vọt nhanh lên bầu
trời, muốn trực tiếp truy thẳng vào trong khe không gian.
Còn chưa tới gần khe không gian, chỉ nói khí tức bộc phát từ bên trong
cũng đủ làm thân thể Tần Phàm bị thương tích, vốn thân thể hắn vừa được
Tần Li dùng lực lượng mộng điệp khôi phục, hiện tại lại xuất hiện vô số
miệng vết thương, máu tươi không ngừng chảy xuống.
Còn chưa tiến vào khe không gian đã bị thương như thế, có thể tưởng
tượng nếu Tần Phàm còn tiến vào bên trong, chỉ sợ cho dù có được thực
lực cường hãn cũng sẽ bị trực tiếp xé thành thịt nát. Nhưng lúc này Tần
Phàm giống như không còn tri giác, căn bản là hung hãn không sợ chết,
không hề suy nghĩ kỹ hậu quả.
- Vẫn đã đến chậm…
Nhưng ngay lúc này sau lưng Tần Phàm ngay trong hư không đột nhiên
truyền ra một tiếng thở dài cực nhỏ, sau đó liền nhìn thấy một quầng
sáng rực rỡ xuất hiện trước khe không gian, hoàn toàn ngăn cản con đường Tần Phàm đang đi tới.
- Đừng đuổi theo!
Thanh âm kia chợt nói.
- A…để cho ta đi vào!
Nhưng lúc này Tần Phàm đã hoàn toàn mất đi lý trí, đâu dễ dàng chịu nghe theo, hắn càng không ngừng va chạm quầng sáng rực rỡ kia, muốn mạnh mẽ
xông tới.
Mỗi một lần đập tới hắn đều bị quầng sáng bắn ngược một khoảng cách,
nhưng hắn không chịu bỏ qua, thẳng cho tới khi khe không gian hoàn toàn
biến mất trên bầu trời, lốc xoáy khổng lồ màu đen cũng hoàn toàn tiêu
tán.
- Tần Phàm, bình tĩnh một chút, lấy thực lực hiện giờ của ngươi tiến vào khe không gian chỉ toi mạng mà thôi!
Thanh âm kia lại cất lên.
- Bình tĩnh, ngươi để cho ta làm sao mà bình tĩnh! Hiện tại thê tử của
ta bị bắt đi rồi! Nàng đã biến thành con bướm, rốt cục là ai còn muốn
bắt đi nàng!
Chứng kiến khe không gian biến mất, Tần Phàm đỏ bừng hai mắt, trong tim
đau đớn thống khổ, rốt cục quay đầu lại lớn tiếng rít gào.
- Tần Phàm, ta biết hiện tại ngươi thật thương tâm, ta cũng thập phần khó sống, nhưng phẫn nộ cũng không thể giải quyết vấn đề!
Thanh âm kia lại thở dài một tiếng nói.
- Ha ha, ngươi khó sống? Giải quyết vấn đề? Vừa rồi khi ta cùng cửu cấp
yêu thú liều chết sống, vừa rồi khi thê tử ta phải hi sinh, sư phụ như
ngươi đang ở nơi nào? Chân Võ thánh điện cùng Chân Võ thánh địa lại đang làm gì! Hiện tại thê tử của ta đã hóa bướm còn bị bắt đi, ngươi mới đến nói cần giải quyết vấn đề?
Tần Phàm còn ở trong trạng thái điên cuồng, căn bản không cách nào bình tĩnh trở lại.
Đúng vậy, người vừa đến chính là sư phụ của Tần Li Tử Hà trưởng lão,
nhưng đi tới cũng không phải bản thể của chính mình mà tựa hồ chỉ là một hình chiếu, phong tư trác tuyệt đứng trong đám mây, trên vầng trán tựa
hồ cũng có chút hao tổn tinh thần.
- Chuyện của chúng ta ngươi không cần biết, nhưng ta có thể nói cho
ngươi hay hiện tại chúng ta cũng không được yên ổn. Mà Tần Li là đệ tử
của ta, ta tự nhiên không thể chuyện gì cũng không quản!
Nghe được Tần Phàm chất vấn, Tử Hà trưởng lão uy nghiêm nhìn Tần Phàm, trong miệng nói.
- Quản? Vậy vị sư phụ như ngươi làm sao mà quản?
Tần Phàm điên cuồng cười lạnh nói.
- Tần Li hóa bướm vốn là vì nàng sử dụng Mộng Điệp bộ tộc bí pháp, dùng
thân thể làm trả giá. Mà thần hồn của nàng cũng bởi vì thi triển cảnh
trong mơ thành sự thật mà tạm thời sa vào trong mộng, nhưng vẫn chưa
tiêu tán, chỉ cần nàng từ trong mộng thoát thân đi ra, như vậy thì có
thể một lần nữa sống lại!
Tử Hà trưởng lão tiếp tục nói.
- Vậy tại sao vừa rồi ngươi còn ngăn cản ta, hiện tại nàng đã bị bắt đi!
Nghe vậy Tần Phàm càng đau xót, siết chặt nắm tay, nhưng cuối cùng cũng có chút bình tĩnh trở lại.
- Ta không cho ngươi đuổi theo bởi vì hiện giờ ngươi còn chưa có thực
lực đi vào khe không gian, nếu không chỉ có một con đường chết. Nhưng
ngươi có thể yên tâm, vừa rồi chủ nhân bàn tay kia hẳn tạm thời sẽ không tổn thương Tần Li.
Tử Hà trưởng lão nhìn Tần Phàm, lại tiếp tục nói:
- Ngươi xử lý xong chuyện tại đây, sau đó nhanh chóng cầm lệnh bài đi
tới Chân Võ thánh địa tìm ta, đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết làm
sao đi cứu thê tử của ngươi!
Nói xong chỉ cảm thấy có một cơn gió nhẹ thổi qua, thân ảnh màu tím đã
dần dần tan biến trong tầng mây, rất nhanh đã biến mất không thấy.
- Ha ha…không thể tưởng được ta trả giá nhiều như vậy, bị khổ nhiều như vậy, cuối cùng vẫn chỉ rơi vào kết cục như thế!
Nhìn thân ảnh Tử Hà trưởng lão biến mất, lúc này trên mặt Tần Phàm hiện lên nét cười sầu thảm thống khổ.
Hắn nhận hết cực khổ, trải qua nhiều lần sinh tử mới đạt tới thực lực
hiện giờ, vốn tưởng rằng ở trên Vũ Thiên đại lục đã trở thành cường giả
đứng đầu, từ nay về sau không cần tiếp tục sống trong cảm giác vô năng
vi lực như ngày trước.
Hôm nay vốn là ngày tân hôn của hắn, thế nhưng hắn thiếu chút nữa phải chết, mà thê tử mới cưới của hắn lại hóa bướm mất tích!
Hết thảy những chuyện này làm Tần Phàm nổi lên một cảm giác, trước kia
hắn từng cảm giác mình chỉ là một quân cờ, đang bước đi trên bàn cờ, bàn tay vô hình đã an bài hết thảy nhân sinh của hắn.
Bàn tay vô hình kia, hoặc là vận mệnh, hoặc là một sự tồn tại cường đại nào đó nắm giữ vận mệnh.
Cho dù hiện tại Tần Phàm thậm chí cơ hồ đã trở thành đệ nhất nhân của Vũ Thiên đại lục, nhưng vẫn cảm giác được mình không chạy thoát khỏi bàn
tay an bài kia, hắn cho rằng mình hiện tại có thể siêu việt vị trí của
quân cờ, nhưng lại phát hiện mình vẫn không cách nào thoát khỏi. Hắn vừa muốn nhảy lên, tiếp theo đã bị bàn tay mạnh mẽ kia tiếp tục hung hăng
đè ép trở xuống.
Tới lúc này Tần Phàm rốt cục hiểu được mình bé nhỏ tới mức độ nào, đối
mặt thượng vị giả chân chính nắm giữa vận mệnh bàn cờ, hắn thậm chí hoàn toàn không có năng lực đi phản kháng, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thê
tử tân hôn của mình hóa bướm, sau đó bị một bàn tay thần bí bắt đi mất
tích.