Vị tiểu huynh đệ này, Cảnh
Hoằng đại sư là luyện đan sư nổi danh trong Hoàng Hôn Thành, rất nhiều
bán thần cấp cường giả đều hướng hắn cầu đan, không ít luyện đan sư muốn bái hắn làm sư, cơ hội như vậy khó được, đừng bỏ lỡ!
Hắn không nhịn được đề tỉnh Tần Phàm.
- Vậy xin hỏi Cảnh Hoằng đại sư, thuật luyện đan của ngươi đang bị vây trong cảnh giới luyện đan nào?
Tần Phàm vẫn thản nhiên không dao động, đôi mắt nhìn Cảnh Hoằng, bình thản hỏi.
- Lão phu đã tiếp xúc tới trung cấp cảnh giới, hơn nữa cũng có được chút đan mạch chứa đựng riêng của mình, thậm chí ta còn có thể đem đan mạch
cho ngươi mượn sử dụng.
Cảnh Hoằng giật mình, sau đó nói.
- Thật xin lỗi, ngươi có thể dạy cho ta tri thức cũng không nhiều, hơn nữa rất có thể sẽ đem ta dẫn vào đường rẽ!
Tần Phàm lần này trực tiếp lắc đầu nói, sau đó không hề nhìn Phạm Cường
đang đứng ngây dại bên cạnh, trực tiếp kéo Kỷ Huyên Nhi cùng nhau rời
đi.
Mà lúc này Cảnh Hoằng lại hoàn toàn ngây ngẩn cả người, qua hồi lâu hắn
mới hít sâu một hơi, trên mặt mang theo vẻ tiếc hận mà bất đắc dĩ nói:
- Đúng vậy, thiên tài như thế nếu để cho ta tới dạy đích xác là không đủ khả năng…người như hắn, ngày sau sẽ đạt tới được cảnh giới tối cao dùng thiên địa lô mà luyện đan, trở thành nhân vật cấp tông sư luyện đan Tân Thế Giới!
Bên trong một khách sạn Hoàng Hôn Thành.
Trong phòng, Kỷ Huyên Nhi ngồi bên giường, Tần Phàm ngồi xếp bằng trên mặt đất, mà tiểu Chiến thì rúc vào trong một góc phòng.
Sau khi bán đi thật nhiều đan dược, rốt cục hai người Tần Phàm có thể
miễn cưỡng thuê được một gian phòng trong Hoàng Hôn Thành, ít nhất không giống như đại bộ phận võ thánh chỉ có thể tụ tập đến ở quảng trường của dân lưu lạc.
Phạm Cường cũng từng dẫn họ đi tới quảng trường kia, khi Tần Phàm chứng
kiến đại lượng võ giả chen chúc bên trong một địa phương mà mỗi người
còn chưa được phân đến tam xích không gian, hoàn cảnh cực kỳ tồi tệ, cho dù Tần Phàm có thể miễn cưỡng ở lại nơi này nghỉ ngơi tu luyện, nhưng
bảo hắn để cho Kỷ Huyên Nhi phải ở lại địa phương như vậy ăn ngủ là hoàn toàn không thể nào.
Có thể tìm được một gian phòng cũng không quá lớn hiện tại, phải trả giá đương nhiên là số thần tinh vốn đã không nhiều của Tần Phàm cơ hồ tiêu
hao gần hết. Khách sạn tại Hoàng Hôn Thành ít nhất phải thuê từ một năm
trở lên, mỗi ngày một viên thần tinh, một năm phải hơn ba trăm viên thần tinh, khấu trừ thần tinh mua điển tịch, tài sản còn lại của hắn cũng
không được bao nhiêu.
Nhưng hiện tại hắn đã lý giải vì sao thuê phòng ở khách sạn đều ít nhất
là một năm, bởi vì mỗi võ thánh đều có được mấy trăm năm tuổi thọ, mà
bán thần nghe nói là sống hơn ngàn tuổi, trong những năm tháng tu luyện
buồn chán của võ thánh, một lần tu luyện bế quan hao phí một năm vài năm cũng là hiện tượng vô cùng bình thường.
Mặt khác vì đổi thần tinh nên Tần Phàm đã bán hết toàn bộ đan dược trên
người mình. Cũng may là khả năng thành đan đáng sợ của hắn quá cao, nếu
không bất kỳ người nào trên Vũ Thiên đại lục chạy tới Tân Thế Giới, trên người khó có khả năng lấy ra được nhiều đan dược chữa thương cùng hồi
khí đến như thế.
Nhắc tới khi Tần Phàm muốn thuê phòng khách sạn ở lại, chủ khách sạn còn lộ vẻ mặt kinh ngạc, có thể biết được trong Hoàng Hôn Thành, ngoại trừ
một ít đệ tử đại gia tộc hay thế lực lớn, võ thánh thuê được khách sạn ở lại cũng không nhiều.
Tóm lại đi vào Tân Thế Giới một đoạn thời gian, Tần Phàm thật sự cảm
nhận được tại thế giới này muốn sinh tồn thật quá gian nan, hơn nữa cuộc sống của họ cũng không được xem là tốt lắm, thậm chí thực vật của Tân
Thế Giới bọn họ cũng chưa có dịp thử qua, bởi vì giá cả sang quý làm họ
phải chùn bước.
Thân là một nam nhân, mang theo một nữ tử cam tâm tình nguyện đi theo
mình tới địa phương xa lạ này, đi theo mình chịu đựng cuộc sống khó khăn gian khổ như thế, tuy rằng nàng không e ngại, nhưng vẫn làm trong lòng
Tần Phàm không được yên tâm thoải mái.
Hơn nữa trữ hàng đan dược trên người đã hết sạch, Tần Phàm biết mình rất khó tiếp tục dựa vào việc bán đan dược duy trì cuộc sống tại Hoàng Hôn
Thành, phải thay đổi loại tình huống tài chính xấu hổ như bây giờ, hắn
nhất định phải tìm kiếm phương pháp để kiếm được thần tinh.
Nghe theo lời giới thiệu của Phạm Cường, muốn kiếm thần tinh thật nhanh trong Hoàng Hôn Thành chỉ có vài phương pháp.
Loại thứ nhất chính là như Tần Phàm đem vật phẩm có được bán ra, nhưng
phương pháp này Tần Phàm đã sử dụng, trên người không còn nhiều đồ vật
có thể đem đi bán, những gì còn thừa thì hắn lại không đành đem ra bán.
Loại thứ hai chính là gia nhập làm thành vệ quân của Hoàng Hôn Thành,
như vậy hàng năm mỗi tháng đều có được tiền lương cố định. Phương pháp
này thập phần ổn định, hơn nữa thu nhập xa xỉ, rất nhiều người trong
Hoàng Hôn Thành rất muốn gia nhập nhưng đáng tiếc yêu cầu thấp nhất khi
gia nhập thành vệ quân là phải là bán thần, không phải tùy tiện thu nhận bất kỳ người nào.
Mà loại thứ ba là nghề nghiệp cũ của Tần Phàm khi còn ở Vũ Thiên đại
lục, đó là làm mạo hiểm giả. Cũng giống như ba người Vương Triêu mà hắn
mới giết chết cách đó không lâu, bọn hắn cũng là mạo hiểm giả, nhưng
thực lực của họ không cao, chỉ kết bạn đi liệp sát yêu thú mà thôi. Trên thực tế trong Hoàng Hôn Thành còn có một chút nhiệm vụ mạo hiểm, hoàn
thành xong cũng có thể đổi được một số thu nhập kha khá.
Tỷ như cách đó không lâu Tần Phàm mới nhận một nhiệm vụ mạo hiểm, cần đi cùng một nhóm mạo hiểm giả cùng nhau hộ tống một đội buôn từ Hoàng Hôn
Thành đi Bạch Mông Thành, ba ngày sau sẽ xuất phát. Bởi vì đây là đội
buôn làm sinh ý đan dược, cho nên thù lao ngoại trừ một trăm thần tinh,
còn có thể lựa chọn một loại đan dược hoặc một số linh dược xem như trợ
cấp.
Hiện tại Tần Phàm vừa tiếp xúc thuật luyện đan bán thần cấp, nhưng không có tiền đi mua linh dược để luyện tập, cho nên nhiệm vụ này thật ra
thập phần thích hợp cho hắn. Mặt khác hắn cũng có thể nương theo cơ hội
này tôi luyện bản thân mình, ở trong thế giới tôn sùng cường giả, chỉ có thông qua chiến đấu không ngừng mới có thể nhanh chóng thích ứng với
cuộc sống tàn khốc của thế giới này.
Lúc này Tần Phàm đang ngồi xếp bằng trên đất lật xem điển tịch bán thần
cảnh giới. Điển tịch này hắn phải tiêu phí mấy trăm thần tinh mới mua
được trong Hoàng Hôn thành bảo.
Điển tịch bán thần cấp cũng không phải hình thức bộ sách, mà là dùng
ngọc giản màu trắng đặc thù ghi chép lại, bên trong có rất nhiều thứ đều thông qua thần thức thác ấn, không thể phục chế, chỉ có bán thần tương
đối mạnh mẽ mới có thể thành công tiêu phí thời gian chế tạo ra. Mà điển tịch thuật luyện đan bán thần cấp Tần Phàm mua về cũng là như thế, có
chút bộ phận dùng thần thức lạc ấn, sau khi xem qua ba lượt sẽ tự động
biến mất. Cho nên nếu muốn thông qua việc bán qua tay điển tịch để kiếm
tiền là việc không chút dễ dàng.