Qua mấy tháng này, Tần Phàm đại luyện đan dược ngược lại lần nữa khiến
thực lực Cổ Mặc khôi phục lại một chút, hiện giờ đã khôi phục đã đến Võ
Tôn thất cấp, thực lực hiện giờ cũng ngang với Tần Phàm.
Mà trên
thực tế, trong chiến đấu, cũng là dễ dàng khiến thực lực đề thăng. Cho
nên trừ phi thực lực của đối phương cao hơn mình nhiều, nếu không hắn
cũng không sợ chiến đấu.
- Hắc hắc, xem ra đã đến rồi, nếu ngươi thoạt nhìn tự tin như vậy, vậy thì giao cho ngươ đấy.
Lúc này động tĩnh phía trước càng ngày càng gần, Cổ Mặc nghiền ngẫm cười một tiếng:
- Bản Võ Thánh bởi vì gần đây tiến vào Càn Khôn Đái, khí hậu không quen,
hiện giờ thân thể rất khó chịu, ta đi nghỉ ngơi chút đây, nếu như không
phải sắp chết, ngươi ngàn vạn không nên gọi ta a!
Nghe vậy, Tần
Phàm nhếch miệng, liền không để ý đến Cổ Mặc nữa, hắn biết rõ nếu cần
thì lão nhân này nhất định sẽ ra tay, trước đó hắn cứ dựa vào thực lực
của mình đánh một trận đi!
Hiện giờ lực cảm ứng của hắn cũng
không chênh lệch Cổ Mặc bao nhiêu, cho nên hắn có thể đơn giản cảm ứng
được hai gã Võ Tôn lúc này tiến nhập phạm vi trăm mét rồi. Mà cũng vào
lúc này gió trong rừng cây tựa hồ cũng trở nên mãnh liệt, lá cây bốn
phía cũng bắt đầu bay xuống bốn phía.
- Hai vị nếu đã đến thì ra gặp mặt đi!
Tần Phàm bình tĩnh nhìn thoáng qua phía kia, sau đó trong miệng nhàn nhạt nói.
- Hừ.
Tần Phàm nói xong, một người trong đó liền hừ lạnh một tiếng, lập tức một
cổ khí thức như cuồng phong bạo vũ xen lẫn lá rách bay mua phô thiên lao ra.
Đối mặt với võ đạo uy áp phô thiên cái địa mà đến kia, mặt
đất bốn phía tựa hồ cũng bị đè xuống một chút, nhưng thần sắc Tần Phàm
lại như thường đứng nguyên tại chỗ. Tần Phàm xuyên thấu qua rừng cây, có thể thấy được người nọ mặc một thân đại hồng bào, mà người khác lại mặc áo bào xám.
- Tốt, tiểu tử ngươi quả nhiên có chút năng lực,
trách không được dám ngăn đón đường chúng ta! Bất quá tuy rằng ngươi
tuổi còn nhỏ đã tu luyện đến cảnh giới Linh Vũ sư, hơn nữa tâm cảnh tu
vi lại đủ kiên định. Xem ra ngươi là xuất thân từ đại thế gia nào đấy,
bất quá ngươi không được quên nơi này là hỗn loạn chi địa, chết ở chỗ
này thật sự rất bình thường, nếu như ngươi cho rằng chúng ta không dám
giết ngươi, vậy ngươi sai mười phần nữa!
Thấy Tần Phàm vậy mà
không bị uy áp của cường giả cấp Võ Tôn ảnh hưởng, Võ Tôn áo bào xám
trong rừng cây kia không khỏi âm thầm kinh ngạc, lập tức trong miệng
nói.
- Hai vị cường giả Võ Tôn đuổi giết một vị tiểu cô nương, truyền đi các ngươi không lẽ không sợ người chê cười sao?
Tần Phàm lạnh nhạt cười nói, bởi vì thực lực hai người này đối với hắn còn
chưa tới mức áp chế tuyệt đối cho nên vẫn không thể nào nhìn ra thực lực chân thật của hắn.
- Hừ, biết rõ chúng ta cường giả Võ Tôn còn
dám chống đỡ chúng ta, thật sự là nghé con mới đẻ không sợ cọp, không
biết sống chết!
Mà Võ Tôn áo bào hồng vừa mới ra tay dùng khí thế áp bách Tần Phàm tính tình nóng nảy, lúc này lần nữa hừ lạnh một tiếng
nói, tựa hồ đang lần nữa chuẩn bị khí thế.
- Thiếu nữ vừa rồi đánh cắp bảo vật của gia tộc bọn ta, cho nên chúng ta mới đuổi theo nàng.
Võ Tôn áo bào xám lại nhướng mày trầm giọng nói.
- Vậy sao? Bất quá giải thích ta từ chỗ vị cô nương kia nghe được lại
không phải như vậy, tựa hồ là hai vị muốn cướp đoạt bảo vật trên người
nàng a!
Tần Phàm cười nhạt một tiếng, phản bác nói.
- Việc này chờ chúng ta bắt được nha đầu kia liền có thể rõ, nếu ngươi lại
ngăn cản, cho dù gia tộc của ngươi có đại năng lượng, cũng chớ trách
chúng ta!
Võ Tôn áo bào hồng tính tình nóng nảy hất ống tay áo lên, giống không muốn nhiều lời nữa.
- Cứ thử xem.
Tần Phàm thầm nghĩ Phương Tiểu Tinh đã rời đi rất xa, lúc này liền không hề giữ lại, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, đồng thời rốt cục cũng hoàn toàn
cởi bỏ trói buộc trên người.
Oanh!
Lập tức khí thế cường
đại thuộc về Võ Tôn chi cảnh trong nháy mắt lần nữa trở về thân thể hắn, trong chớp mắt, Tần Phàm như quân lâm thiên hạ, bễ nghễ chúng sinh, đôi mát như đêm tôi nhìn về phía trong rừng cây.
- Ngươi là Tần Phàm!
Thấy vậy, hai gã Võ Tôn trong rừng cây không khỏi biến đổi sắc mặt, rốt cục cũng phản ứng lại.
Thiếu niên này biết rõ hai người bọn họ đều là Võ Tôn còn dám ngăn lại, không là vì hắn nghé con mới đẻ không sợ cọp, mà là vì bản thân thiếu niên
này chính là một đầu Mãnh Hổ!
Thiếu niên này biết rõ hai người
bọn họ đều là Võ Tôn còn có thể ứng đối tự nhiên, không phải vì hắn vô
tri không sợ, cho rằng đối phương cũng không dám giết mình, mà là vì tự
tin đối phương không giết được mình!
Thiếu niên này không sợ Võ Tôn, bởi vì bản thân hắn chính là Võ Tôn!
Ở thời điểm này, hai gã Võ Tôn trong rừng cây rốt cục cũng hiểu rõ, gã
thiếu niên này cũng không phải như bọn hắn suy đoán, là đệ tử đến từ đại thế gia cổ xưa nào đó, mà chỉ là một gia tộc mấy năm trước chỉ là Chân
Vũ thế gia cửu phẩm, sau đó dựa vào một người chậm rãi leo đến Chân Vũ
thế gia tam phẩm!
Không đến hai mươi tuổi đã là cường giả Võ Tôn, phóng mắt khắp toàn bộ Võ Thiên đại lục cũng chỉ có một người!
Kỳ Tích Chi Tử, Tần Phàm!
Rất nhanh cái tên này liền được bọn hắn xác định.
Mười lăm tuổi vẫn là một Võ Đồ tam cấp, nhưng kế tiếp cùng năm liền đột phá đến Võ Giả chi cảnh!
Mười sáu tuổi thành đạt Võ Sư, một mình xâm nhập Yêu Thú Sơn Mạch và Hồng Nguyệt Đại Sa Mạc.
Mười bảy tuổi trở thành Tiên Thiên Võ sư, lấy được đệ nhất trong buổi lễ Triêu Thánh do Đại Kiền và Đại Khôn liên hợp tổ chức!
Mười tám tuổi trở thành Linh Vũ sư, tiến vào Chân Vũ thánh địa, nghe đồn còn đánh bại rất nhiều đệ tử thiên tài trong Chân Vũ thánh địa, cuối cùng
dành được đệ nhất trong Thiên Tài Chiến của Chân Vũ thánh địa!
Mười chín tuổi rời khỏi Chân Vũ thánh địa, hơn nữa đã trở thành Võ Tôn, chém giết thất cấp dị thú Độc Giác Giao Long!
Sự tích về thiếu niên này quả thực là một truyền kỳ không thể tưởng tượng
nổi! Tất cả thế lực lớn của Đại Kiền quốc, thậm chí toàn bộ đại lục đều
chú ý đến hắn!
Gia tộc hai Võ Tôn trong rừng cây cũng như thế, đối với thiếu niên thiên tài này, tất cả cao tầng gia tộc đều đánh gia cao nhất.
Đây là tuyệt thế thiên tài ngàn năm có một!
Trong khoảng thời gian gần đây, toàn bộ Đại Kiền quốc thậm chí nửa Võ Thiên
đại lục đều nhấc làn sóng Tần Phàm, người bắt chước vô số kể, nhưng hai
Võ Tôn này cũng tuyệt đối không thể tưởng được mình lại gặp phải chính
chủ ở nơi này.
Một bộ thanh sam theo gió mà bay, Tần Phàm bình
tĩnh đứng đó, con ngươi vẫn nhìn vào vị trí hai gã Võ Tôn trong rừng
cây, tuy rằng cách gần trăm mét nhưng vẫn chuẩn xác mà tập trung vào,
đối phương một có dị động hắn đều sẽ phát hiện.
Thân phận mình
bạo lộ Tần Phàm cũng biết đây là chuyện không còn cách nào, thực lực
thuộc về Võ Tôn một khi được thi triển thì hắn nhất địnhsẽ bị người nhận ra. Dù sao, người có thể còn trẻ như vậy liền trở thành Võ Tôn, hiện
giờ toàn bộ Vũ Thiên đại lục chỉ sợ chỉ có mình hắn thôi.