Kim Thượng cười cười, sau đó rất hứng thú mà tiếp tục quan sát về phía
kia, đối với cuộc tỷ thí này cũng không có ý tứ chặn đường gì.
-
Ngươi gọi là Tần Phàm a, khẩu khí của ngươi rất lớn! Bất quá ta sẽ nói
cho ngươi biết, nữ tử ưu tú như Tần Li tiểu thư, căn bản không phải tiểu tử vô tri như ngươi có thể xứng đôi.
Ở trước mắt bao người, vào
lúc này sắc mặt Chu Diệu Chi lạnh lung, cảm giác mình lại bị một nhân
vật mới khiêu chiến, trên mặt lộ ra hết sức khó coi, nhưng hắn tự nhiên
sẽ không lùi bước, lập tức trong tay của hắn xuất hiện một cây trường
thương, trùng trùng điệp điệp chống lên mặt đất, ngược lại là lộ ra có
chút uy phong lẫm lẫm.
- Ngươi chuẩn bị xong chưa?
Tần Phàm chỉ là khinh thường nói, đối với Chu Diệu Chi này nói nhảm trực tiếp bỏ qua.
- Hừ, ta sẽ ở trước mặt Tần Li tiểu thư đánh ngươi nằm sấp, ta nhìn ngày
sau ngươi như thế nào còn không biết xấu hổ nói Tần Li tiểu thư là vị
hôn thê của ngươi!
Chu Diệu Chi kia dùng sức nắm chặt trường
thương trong tay, bị bỏ qua như thế, hắn xem như có một ít tu dưỡng, hôm nay coi như là vì quá phẫn nộ mà mất rồi.
- Tiểu Phàm, để cho ta tới a...
Lúc này Tần Li đi ra, nhẹ nói.
Nghe được Tần Li muốn ra mặt bảo vệ Tần Phàm, Chu Diệu Chi không khỏi khẽ giật mình, lập tức tựa hồ là hiểu ra nói:
- Thì ra là thế! Tần Phàm ngươi thật sự rất hèn hạ, ngươi nhất định là
cưỡng ép người nhà của Tần Li tiểu thư, sau đó bức nàng lập hôn ước
với ngươi, hơn nữa còn muốn nàng bảo hộ ngươi có phải hay không?
- Trách không được ngươi có thể nhanh như vậy đến Thần Điện, nguyên lai là để cho Tần Li tiểu thư giúp ngươi mở đường! Lại cố ý nhanh đến Thần
Điện trước, để cho Tần Li tiểu thư đi ở phía sau, cho ngươi cầm đệ nhất
danh!
- Cái gì? Nguyên lai Tần Phàm này là người như vậy! Trách
không được Tần Li tiểu thư muốn bảo vệ cho hắn, trách không được ngay cả nàng thân là đệ tử của Tử Hà trưởng lão cũng chỉ có thể thứ hai đến
Thần Điện, nguyên lai còn có một tầng quan hệ như vậy!
- Chậc chậc, Tần Phàm này thật sự quá hèn hạ!
- Ta đang suy nghĩ, người ưu tú như Tần Li tiểu thư, làm sao có thể nguyện ý gả cho người tầm thường như hắn chứ?
Nghe được Chu Diệu Chi nói, nguyên vốn cũng có một ít người đối với Tần Phàm không có hảo cảm cũng nhao nhao tỏ vẻ đồng ý.
Mà Tần Phàm nghe được Chu Diệu Chi nói, vốn đã rất nộ khí, vào lúc này lập tức thiếu chút nữa bị phá công, trong nội tâm không khỏi cảm thấy có
chút vui vẻ hoang đường, thật không ngờ Chu Diệu Chi này thậm chí có sức tưởng tượng tốt như vậy, hắn thậm chí muốn cười lên!
- Chu Diệu
Chi! Ta cùng với vị hôn phu chính là từ nhỏ có hôn ước, hơn nữa là thiệt tình yêu nhau, cảnh cáo ngươi không được suy đoán lung tung sự tình của ta cùng vị hôn phu, nếu không đừng trách ta không khách khí!
Nghe được Chu Diệu Chi nói Tần Phàm như thế, Tần Li sợ sẽ tạo thành ảnh
hưởng không tốt cho thanh danh của Tần Phàm, vào lúc này lại động giận
dữ, lạnh như băng nói.
- Hừ, ngươi một tên vô sỉ nhu nhược chỉ
biết trốn ở sau lưng nữ nhân, không phải mới vừa nói muốn ba giây đồng hồ đánh ta thành tàn phế sao?
Thấy Tần Li vào lúc này tựa hồ là thật sự nổi giận, Chu Diệu Chi chỉ phải đem mũi nhọn chỉ hướng Tần Phàm.
- Tỷ tỷ, rác rưởi như vậy, để cho ta tới thanh lý a.
Vào lúc này Tần Phàm bình tĩnh mà cười cười, sau đó tay nhẹ nhàng nắm ở
vòng eo mềm mại khả nhân kia của Tần Li, kéo nàng qua một bên, sau đó ôn nhu nói:
- Nàng ở nơi này chờ ta, sẽ không quá lâu, ba giây đồng hồ là đủ rồi.
- Chu Diệu Chi, ba giây đồng hồ đã hết! Tới đây a!
Lập tức Tần Phàm xoay người sang chỗ khác, nhìn Chu Diệu Chi kia khinh thường nói.
- Cuồng vọng gia hỏa, trong ba giây đồng hồ biến thành tàn phế chính là ngươi!
Chu Diệu Chi kia trông thấy Tần Phàm đối với Tần Li làm ra động tác thân
mật như thế, hắn cảm giác về sự ưu việt cực cao vào lúc này trong nội
tâm như ăn dấm chua rất lớn, cũng nhịn không được nữa, bàn chân đột
nhiên đạp mạnh một cái, trường thương run lên, chấn động mang theo kình
khí bén nhọn kích bắn về phía Tần Phàm.
- Vi để tránh cho ngày
sau ít một chút phiền toái, nhất định phải tìm người đến giết gà dọa
khỉ. Nếu như là ngươi đụng vào, coi như ngươi không may mắn a!
Vào lúc này thân thể Tần Phàm còn không chút sứt mẻ, bình tĩnh tỉnh táo mà
nhìn Chu Diệu Chi cầm trường thương trong tay, dẫn đầu công tới kia,
trong nội tâm thầm suy nghĩ nói.
Hiện tại hắn đã biết rõ mị lực
của Tần Li đến tột cùng lớn đến bao nhiêu, tăng thêm còn là đệ tử của Tử Hà trưởng lão thần bí mà cường đại kia, như vậy bởi vì quan hệ của hắn
và Tần Li, ngày sau hai người bọn họ đều có thể sẽ có rất nhiều phiền
toái.
Biện pháp duy nhất, là chấn nhiếp. Khiến cho những người
kia biết rõ thực lực của mình, hắn cũng không phải dễ đối phó như vậy,
như vậy sẽ không phải ngay cả một chút a miêu a cẩu cũng chạy tới khiêu
chiến, nói lời nói ngu ngốc như mình không xứng với Tần Li gì đó.
Hắn muốn cho tỷ tỷ ngăn cản ở trước mặt mình kia biết rõ, hôm nay hắn đã có thể một mình đảm đương một phía, không cần trốn ở phía sau nàng!
Hắn có thể chèo chống được toàn bộ Nam Phong Tần gia, mà không hề cần Tần Li mệt nhọc!
Đồng thời hắn cũng muốn chứng minh, hướng tất cả mọi người chứng minh, hắn
là ưu tú nhất! Hắn có thể đủ xứng đôi với xưng hô vị hôn phu của Tần Li
này!
Có thể là bởi vì trở về đến thời điểm thiếu niên, tâm tính
này của Tần Phàm cũng biến thành như thiếu niên bình thường, hy vọng có
thể ở trước mặt nữ nhân mà mình yêu, biểu hiện một mặt cường đại của
mình, để cho Tần Li biết rõ, lựa chọn của nàng là chính xác.
- Ha ha, tỷ tỷ, một năm đã qua này, ta lại tiến bộ rất nhiều rồi, bây giờ
Linh Vũ sư đối với ta mà nói cũng không phải đáng sợ như vậy.
-
Có lẽ nàng còn không biết, Càn Kinh Tần gia Thập Tam trưởng lão năm đó ở Nam Phong Tần gia chúng ta ngang ngược vũ nhục nàng cùng phụ thân Tần
Mậu kia, đã chết ở trên tay của ta rồi.
Ý niệm trong nội tâm Tần Phàm giống như thủy triều cuốn qua, sau đó Tần Phàm hít sâu một hơi,
ánh mắt bỗng nhiên lạnh lẽo, nhìn về phía Chu Diệu Chi cách mình chỉ còn lại có vài bước xa!
- Chậc chậc, Tần Phàm này thoạt nhìn đủ khí định thần nhàn đấy.
- Ha ha, hi vọng một hồi thời điểm bị đánh ngã không muốn quá ngạc nhiên a.
- Không đủ cũng coi như hắn gặp may mắn, nhân vật mới tiến đến Chân Vũ
Thánh địa năm thứ nhất là không thể bị giết chết, coi như nhặt về một
cái tánh mạng.
Ở thế công hung mãnh của đối phương sắp đến trước
mắt, Tần Phàm vẫn là không vội không chậm, cũng không xuất ra vũ khí,
chỉ là bình tĩnh mà đứng tại nguyên chỗ, rất nhiều người đều cho hắn là
vô tri cho nên không sợ, các loại chế nhạo vào lúc này vang lên.