Đan Vũ Càn Khôn

Chương 763: Chương 763: Chỉ là nhạc đệm. (1)




Ads Ở trên đường lớn, ngoại trừ nữ tử, cơ hồ đều là đại hán vạm vỡ, gương mặt thô lỗ, khí thế dũng mãnh, thực lực của dân chúng bình thường cũng mạnh hơn dân chúng Đại Kiền quốc rất nhiều.

Mà bên trong Anh Hùng Thành, Tần Phàm có thể mơ hồ cảm ứng được rất nhiều thực lực không kém.

Anh Hùng Thành cũng là mộ anh hùng, nghe nói tòa đại thành này thường xuyên có tranh đấu phát sinh, xuất hiện thật nhiều nhân vật thiên tài, cũng có không ít thiên tài nổi danh từ nơi đây.

Một mặt là bởi vì nơi này có thể nói là đấu võ tràng lớn nhất Đại Khôn quốc, là địa phương mà những cường giả thường xuyên phát sinh quyết đấu, một mặt khác là bởi vì nơi này tiếp giáp với yêu thú bình nguyên, quy mô tuy rằng không lớn bằng Yêu Thú Hoang Nguyên, nhưng bên trong có rất nhiều yêu thú, hơn nữa phần lớn đều thập phần cường đại, thất bát cấp yêu thú cũng thường xuyên xuất hiện.

Yêu thú bình nguyên được xưng là Anh Hùng Địa, mỗi ba năm Đại Khôn quốc sẽ cử hành một lần đại hội anh hùng săn thú, rất nhiều cường giả vì tranh danh lợi nhất thời từ trong Đại Khôn quốc thậm chí là các địa phương trên Vũ Thiên đại lục mà đi tới nơi này.

Cường giả tập trung, anh hùng xuất hiện lớp lớp.

Đương nhiên, hiện tại Tần Phàm tự nhiên không có bao nhiêu hứng thú với loại việc này, hơn nữa tạm thời hắn cũng không có thời gian dư thừa đi nghiên cứu đại hội anh hùng săn thú. Sở dĩ hắn đi vào thành là vì đã chạy suốt hai ngày đường, lo lắng thân thể Phương Tiểu Tình không chịu nổi cho nên mới muốn vào thành nghỉ ngơi một chút, rất nhanh sẽ xuyên qua tòa thành thị này trực tiếp đi tới Thần Thú Thành của Thần Thú gia tộc.

Rất nhanh, hai người đi lên một tửu lầu gần đó.

Kiến trúc của Đại Khôn quốc khá thô lỗ, tửu lâu chiếm diện tích khá lớn nhưng trang trí thập phần thô sơ, so sánh với Vọng Nguyệt Lâu của Đại Kiền quốc không cách nào sánh bằng, nhưng nơi này bán rượu là siêu cấp liệt tửu, ăn thịt cũng là từng khối lớn!

Cũng có thể nói lại có một phen hương vị khác hẳn.

Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình ngồi xuống, Tần Phàm nghe được bên trong tửu lâu vang vọng đủ loại nghị luận, cũng phát hiện bên trong Đại Khôn quốc cũng nghị luận về kỳ tích chi tử không ít, nhưng bởi vì Đại Phong Thành đã phong tỏa vài ngày, chuyện nơi đó còn chưa kịp truyền tới, những người này chỉ là nghị luận một ít chuyện xưa của Tần Phàm mà thôi.

Mà ở trong quốc gia tôn võ này, cách nhìn về Tần Phàm chia thành hai phe, một là cuồng nhiệt sùng bái, một là hoàn toàn không tin, thậm chí là suy đoán khinh thường đồn đãi chỉ là khuếch đại.

Đối với những lời nghị luận này Tần Phàm cũng không để ý, chỉ lắc đầu, thưởng thức liệt tửu độc đáo, nhưng làm cho hắn có chút ngoài ý muốn chính là một ít ánh mắt dân chúng nhìn về phía Phương Tiểu Tình lại tựa hồ có chút khác hẳn.

- Tiểu tử, ta mua nha đầu này, nói cái giá đi!

Ngay khi hai người Tần Phàm uống rượu gần xong, vừa định rời đi, bỗng nhiên có gã đại hán đi tới bên bàn của bọn họ, đem một túi kim nguyên lớn nện lên trên bàn, làm chén bát trên bàn đều chấn động lên!

Tần Phàm có chút dở khóc dở cười nhìn Phương Tiểu Tình, lúc này nàng lộ ra vẻ mặt có chút kích động, hắn cũng biết Đại Khôn quốc luôn có tư thái dân phong dũng mãnh, hơn nữa việc mua bán nô lệ cũng đã thành phong trào, nhưng không thể tưởng được lại có người đem chủ ý đánh lên người của Phương Tiểu Tình.

Tuy Phương Tiểu Tình đã ở chung với Tần Phàm được một thời gian, nhưng biểu hiện vẫn rụt rè e lệ, hơn nữa vừa rồi nàng luôn chuyên tâm rót rượu cho Tần Phàm, thoạt nhìn thật giống như một nô tỳ.

Cũng không biết vì nguyên nhân gì, trên người Phương Tiểu Tình tựa hồ có một lực hấp dẫn đặc thù đối với dân chúng Đại Khôn quốc, ngay cả một ít dân chúng bình thường khi nhìn về phía nàng cũng mang theo vẻ bất đồng, điều này cũng không phải do nguyên nhân dung mạo trẻ tuổi xinh đẹp của nàng.

Tần Phàm tựa hồ nhìn ra được một số người giống như lộ ra vẻ tôn kính cùng ái mộ nàng, nhưng cũng có một ít người lộ ra dục vọng chiếm đoạt trắng trợn, chẳng hạn như đại hán vạm vỡ trước mặt.

Hắn suy đoán điều này hẳn có quan hệ tới thể chất của Phương Tiểu Tình. Nghe nói người trong Đại Khôn quốc phần lớn tự nhận là hậu duệ của thần thú dưới trướng Chân Võ Thần, cho nên trong cơ thể đều có được thần thú huyết mạch rất loãng, khí lực mạnh hơn những võ giả của những quốc gia khác trên đại lục, Thần Thú gia tộc càng có địa vị cao thượng trong Đại Khôn quốc.

Mà Phương Tiểu Tình có được Thú Linh Thể, trời sinh luôn có lực ảnh hưởng đối với những người này.

- Cút ngay đi, bổn nhân không làm chuyện mua bán dân cư, hơn nữa ngươi tuyệt đối mua không nổi!

Nhưng Tần Phàm hiển nhiên không thèm quản tới yêu cầu của đại hán kia, hắn chỉ liếc mắt lướt qua người nọ, thản nhiên nói. Thực lực người này chỉ mới đột phá tới linh võ sư, đối với người khác mà nói xem như là hảo thủ, nhưng ở trước mặt Tần Phàm hoàn toàn không đáng nhắc tới.

- Ngươi nói cái gì?

Đại hán kia nghe được lời nói của Tần Phàm, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống, tựa hồ muốn phát tác.

- Cút!

Tần Phàm trực tiếp quát lạnh một tiếng, sau đó ống tay áo nhẹ nhàng phất lên, liền đem đại hán đang ngăn cản tầm mắt nhất thời oanh bay ra ngoài, sau đó mạnh mẽ nện xuống dưới bậc thang.

Cũng may tửu lâu dùng tài liệu kiến trúc xem như chắc chắn, hơn nữa Tần Phàm cũng khống chế lực đạo, nếu không chỉ sợ tiểu lâu sẽ bị vỡ tan.

Hắn biết bên trong Đại Khôn quốc, dân phong dũng mãnh, nếu một khi hắn biểu hiện ra vẻ yếu đuối, kế tiếp nhất định sẽ gặp phải phiền toái không ngừng, mà nếu hắn biểu hiện ra thực lực cường đại, những người kia ngược lại sẽ sợ hãi, tôn kính hắn.

Rất nhiều người trong tửu lâu vừa rồi khi thấy đại hán đi tới cạnh bàn của Tần Phàm thì có lẽ ôm tâm tư ngồi xem cuộc vui, nhưng lại thấy chỉ trong nháy mắt đại hán kia đã bị hất bay ra ngoài, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt, thậm chí rất nhiều người căn bản nhìn không ra Tần Phàm làm sao ra tay.

- Tiểu Tình, chúng ta đi thôi!

Tần Phàm bình tĩnh uống cạn chén rượu trong tay, sau đó đặt tiền lên bàn, đứng lên nói với Phương Tiểu Tình. Chỉ là một chuyện như vậy, ở trong Đại Khôn quốc luôn sẽ phát sinh, hắn cũng không để ý quá nhiều.

Lúc này Phương Tiểu Tình nhút nhát đi theo sau hắn, bộ dáng này làm cho thật nhiều người trong tửu lâu chú ý.

- Người Đại Kiền gây hấn với người Đại Khôn chúng ta!

Mà ngay khi Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình đi tới cửa thang lầu, tên đại hán bị Tần Phàm oanh bay vừa rồi đã hung ác kêu gào.

- A, ta nghe nói Đại Khôn quốc dân phong dũng mãnh, chẳng lẽ cả phỉ khí cũng hoành hành?

Tần Phàm thản nhiên cười nói, nhưng ánh mắt rơi xuống trên người tên đại hán thì làm hắn hoảng sợ thối lui ra sau, không dám tiếp tục lên tiếng.

- Vị huynh đệ kia, xin dừng bước!

Tần Phàm cũng không tiếp tục để ý tới đại hán, chỉ cùng Phương Tiểu Tình đi xuống dưới lầu, nhưng ngay khi họ mới đi được nửa cầu thang, một thanh âm chợt kêu bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.