- Một năm thời gian đã đến, lúc đầu ta hứa hẹn cũng coi như hoàn thành,
một năm này ta giúp Ẩn Thế mạo hiểm đoàn của ngươi ngăn cản mấy lần nguy hiểm, xem như cũng tận trách nhiệm của ta rồi.
Cốc Hà lại uống một chén rượu, nhàn nhạt nói:
- Trong đó Phương Viễn Sơn kia đã trở lại một lần, bất quá hắn không làm
gì được ta, ta cũng không làm gì được hắn, về sau hắn đi rồi, không
biết lúc nào sẽ trở lại.
- Phương Viễn Sơn?
Tần Phàm nghe
được cái tên này thì nao nao, sau đó mới nhớ lại đó là đoàn trưởng của
Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, cha của Phương Trọng, không thể tưởng được thật đúng là trở về tìm phiền toái, may mắn hắn nhờ Cốc Hà giúp hắn tọa trấn Ẩn Thế mạo hiểm đoàn.
Đối với Tần Phàm hiện tại mà nói, một Tiên Thiên Võ sư cấp một, là hoàn toàn không có uy hiếp gì, kể cả Cốc Hà
ngồi ở đối diện hắn, hắn cũng tin tưởng có thể toàn thắng.
Bất
quá Tần Phàm lại không thể lâu dài ở trong Ẩn Thế mạo hiểm đoàn, nói như thế nào, nội tình của mạo hiểm đoàn này vẫn là yếu một chút, vẫn cần
một ít mạo hiểm giả lợi hại tọa trấn, cho nên hắn trầm ngâm một hồi,
liền mở miệng nhìn Cốc Hà nói:
- Nếu như ta muốn mời ngươi tiếp tục lưu lại Ẩn Thế mạo hiểm đoàn thì sao?
- Ta sẽ không lưu lại.
Cốc Hà lại uống một chén rượu, rất dứt khoát nói.
- Ngươi phải chăng nghe qua Chân Vũ đan?
Tần Phàm tiếp tục rót cho mình một chén Vong Ưu tửu, trong miệng tùy ý hỏi thăm.
- Ngươi có ý tứ gì?
Đồng tử Cốc Hà kia rõ ràng co rụt lại.
- Dùng tình huống hiện tại của ngươi, dựa vào phục dụng Linh Vận Hoàn đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, ngươi nên biết ngươi đã không thể tiếp
tục tiến thêm một cảnh giới, nhưng mà Chân Vũ đan không những để cho
Tiên Thiên Võ sư đề thăng một cấp, lại có thể cho ngươi cơ hội lĩnh ngộ
nguyên khí, về phần có thể thành công cảm ứng được Nguyên mạch hay
không, vậy thì phải xem tạo hóa của ngươi nữa.
Tần Phàm uống một ngụm Vong Ưu tửu, tiếp tục nhàn nhạt nói :
- Ta xem thể chất của ngươi cũng không tệ lắm, có thể phục dụng được hai khỏa.
Chân Vũ đan vốn là đan dược tiến giai, chỉ dùng để tăng cảnh giới của Tiên
Thiên Võ sư, nhưng đối với một ít võ giả thông qua phục dụng Linh Vận
Hoàn tăng lên tới cảnh giới Tiên Thiên mà nói, lại có cơ hội từ thiên
địa linh khí ẩn chứa trong Chân Vũ đan cảm ngộ đến nguyên khí, tuy cơ
hội rất yếu ớt, nhưng đối với những người không phải cảm ngộ Nguyên mạch mà đột phá đến Tiên Thiên kia mà nói, ít nhất còn một hi vọng!
Chỉ là một hi vọng này, đối với một võ giả mà nói, cái kia đã quá đủ rồi.
- Ngươi thật sự có Chân Vũ đan?
Cốc Hà có chút không thể tin được, Chân Vũ đan là trân quý bực nào, hắn
biết trừ một ít Chân Vũ thế gia thượng phẩm, căn bản không có người nào
có thể luyện chế ra luyện dược Linh đan cấp! Cho dù Tàng Trân Các được
xưng trân bảo vô số kia cũng rất ít bán luyện dược cao cấp như vậy.
- Không nên quên, Linh Vận Hoàn mà ngươi đột phá đến Tiên Thiên Võ sư kia chính là ta cung cấp đấy.
Tần Phàm chậm rì rì nói.
- Lần này ngươi cần ta ở lại bao lâu?
Cốc Hà trầm giọng hỏi, rõ ràng cho thấy đã ý động.
- Ngươi cứ nói đi?
Tần Phàm mỉm cười, khoan thai uống một ngụm rượu.
Cốc Hà tự nhiên tinh tường giá trị của Chân Vũ đan, hắn cũng biết ý tứ của Tần Phàm, im lặng hồi lâu, rốt cục mới hỏi:
- Ngươi có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?
- Tần Phàm.
Thanh âm nhàn nhạt truyền đến, Cốc Hà lại cảm thấy như sấm sét bên tai, cái
tên này những ngày qua hắn đã nghe vô số lần, muốn không biết cũng khó
khăn.
- Đệ nhất Triêu Thánh lần này?
Cốc Hà nhìn thiếu
niên áo xanh trước mắt này, hai mắt ngưng tụ, trách không được tuổi còn
trẻ đã lộ ra trấn định thong dong như thế.
- Nói cho ta biết lựa chọn của ngươi là được rồi.
Tần Phàm cũng không trả lời thẳng, chỉ nhàn nhạt nói.
- Tốt, ta đáp ứng gia nhập Ẩn Thế mạo hiểm đoàn.
Cốc Hà lại nghĩ một lát, rốt cục quyết định nói. Tuy hắn tự do đã quen,
nhưng hắn biết rõ cái này đối với hắn mà nói thật là một cơ hội cực tốt, bất luận một võ giả nào đều không muốn cự tuyệt cơ hội.
Một đoàn trưởng mạo hiểm đoàn có thể tùy tiện xuất ra Chân Vũ đan như vậy, vô
luận là mạo hiểm giả nào cũng nguyện ý gia nhập, huống chi người trước
mắt này, đúng là yêu nghiệt thiên tài mà Đại Càn quốc đồn đãi nhiều nhất kia.
- Nơi này là hai khỏa Chân Vũ đan.
Tần Phàm cười cười, từ trong giới chỉ lấy ra một cái lọ, đưa cho Cốc Hà.
Cốc Hà vội vàng nhận lấy mở ra xem, trên khuôn mặt một mực lạnh lùng cũng
lộ ra có chút ít động dung, tuy hắn không thể xác định đồ vật bên trong
có phải Chân Vũ đan hay không, nhưng mà tối thiểu hắn biết rõ đó là đan
dược, hắn chỉ nghe nói qua chứ chưa bái kiến linh đan!
- Ta sẽ cho ngươi thấy giá trị của hai khỏa Chân Vũ đan này.
Cốc Hà chỉ trầm giọng nói ra, sau đó liền trực tiếp cầm lấy đại phủ trên bàn, đi ra Vong Ưu Lâu.
Tần Phàm tiếp tục uống rượu, cũng không để ý đến Cốc Hà rời đi. Hắn cũng
không lo lắng Cốc Hà sẽ đổi ý, bởi vì hắn tinh tường Cốc Hà này là người rất trọng chữ tín, hơn nữa còn là một vũ phu, đối với truy cầu thực lực thập phần chấp nhất.
Hắn tin tưởng, tiếp theo Phương Viễn Sơn kia còn dám đến Ẩn Thế mạo hiểm đoàn, Cốc Hà nhất định có thể giải quyết hắn.
- Trần gia, hoan nghênh hoan nghênh.
Cốc Hà đi không bao lâu, bên thang lầu truyền đến thanh âm chào hỏi khách nhân.
- Ngươi lui ra đi.
Người được gọi là Trần gia kia nói ra:
- Trước đừng cho khách nhân lên trên này.
- Tốt, Trần gia.
Tiểu nhị kia bề bộn đáp, thời điểm đi ra, ánh mắt không khỏi nhìn qua thiếu
niên áo bào xanh ngồi gần cửa sổ kia, trong nội tâm đối với thân phận
hắn cảm thấy nghi hoặc không thôi, thiếu niên này tuổi không lớn, lại có thể cùng Cốc Hà uống rượu, lại để cho đoàn trưởng mạo hiểm đoàn thế lực lớn nhất Thanh Thạch trấn tự mình đến tương kiến.
Sau đó Tần Phàm liền nghe tiếng bước chân đi tới bên mình, dừng lại, người nọ cung kính nhẹ giọng kêu lên:
- Đoàn trưởng.
Tần Phàm mới từ ngoài cửa sổ quay đầu, trông thấy trước mặt đứng một trung
niên nam nhân, đúng là Trần Kỳ, từ danh xưng Trần gia, có thể biết rõ
hôm nay hắn ở Thanh Thạch trấn địa vị đã xưa đâu bằng nay rồi.
Hắn liền gật đầu, tùy ý nói:
- Ngồi xuống đi.
- Huynh đệ của chúng ta báo cáo nói đoàn trưởng đã đến Thanh Thạch trấn,
cho nên ta lập tức chạy tới, nhìn xem đoàn trưởng có cái gì phân phó hay không?
Sau khi Trần kỳ ngồi xuống liền cung kính nói.
- Hiện tại lánh đời mạo hiểm đoàn phát triển như thế nào?
Tần Phàm giúp Trần Kỳ rót một chén rượu, sau đó mở miệng hỏi.
- Hồi bẩm đoàn trưởng, hiện tại Ẩn Thế mạo hiểm đoàn chúng ta đã qua ngàn người, đoàn viên cảnh giới Võ sư trở lên cũng có hơn một trăm người, đã là mạo hiểm đoàn lớn nhất Thanh Thạch trấn, đoàn trưởng yêu cầu tổ kiến đội hái thuốc cũng có chút quy mô, chỉ là bởi vì không có đoàn viên
Tiên Thiên Võ sư, cho nên đôi khi gặp chút khó khăn.
Trần Kỳ tiếp tục cung kính hồi đáp