Hôm nay, Tần Phàm là chân chính một người.
Một người cô độc.
Lúc này, Tần Phàm hít sâu một hơi, bắt đầu chậm rãi đi về phía trước.
Hắn có thể cảm giác được mình sau khi trở thành Võ Tôn, tâm tình lại một
lần nữa tăng lên, chỉ là lúc này đây tăng lên chính hắn cũng nói không
rõ, nghĩ không rõ, ngược lại là nhiều hơn một loại cảm giác mê mang.
Khi đi ngang qua trước mặt trung niên nam tử bán rau quả kia, Tần Phàm lặng yên liếc qua, trên cuốn sách sơ cấp võ đạo kia, thượng diện có vệt nước mắt.
Hắn do dự một chút, thở dài một tiếng, đem một túi Kim nguyên bắn đến bên trong rỗ chứa rau quả.
Tốc độ kia rất nhanh, trung niên nam tử kia chỉ là Võ đồ cấp năm, thậm chí
hoàn toàn nhìn không tới, hắn chỉ cảm giác được một khí tức để cho hắn
cảm giác thập phần áp bách xẹt qua trước mặt, còn có một bóng lưng màu
xanh trẻ tuổi.
Thời điểm trải qua bên cạnh tên khất kia, Tần Phàm lần nữa khẽ thở dài một tiếng, một khỏa đan dược màu đen rơi vào trước
con mắt đục ngầu của tên khất, ở chỗ sâu trong con ngươi của hắn lập tức xuất hiện lên một đạo tinh quang, mà thời điểm hắn kích động bò dậy,
cũng đã nhìn không tới bóng lưng của Tần Phàm rồi.
Lại đi một đoạn đường, Tần Phàm liền nhìn thấy một kiến trúc cổ kính, lâu cao chín tầng, cao nhã cẩn thận, lộ ra rất nhẹ nhàng.
Thượng diện treo cao lấy ba chữ "Minh Nguyệt Lâu".
- Minh Nguyệt Lâu, lúc trăng sáng nhất sẽ thấy người buồn.
Trong miệng Tần Phàm nhẹ giọng nỉ non, tòa Minh Nguyệt Lâu này đúng là địa
phương lúc trước hắn cùng với huynh muội Thái Hiên, Thái Dao quen biết.
Bởi vì đã trải qua tâm cảnh vừa rồi, hiện tại gặp lại tòa lâu này, trong lòng của hắn cũng có một phen ôm ấp tình cảm khác.
Một ngày bôn tẩu, thấy sắc trời đã tối, Tần Phàm ở phụ cận Minh Nguyệt Lâu
để lại dấu hiệu đặc biệt của Ẩn Thế Mạo Hiểm Đoàn, sau đó liền ý định
trực tiếp lên lầu đợi người Ẩn Thế Mạo Hiểm Đoàn ở Lạc thành đến tìm
hắn.
- Tiểu... Tần Phàm.
Bất quá vào lúc này, một tiếng kêu gọi có chút quen thuộc ở phía sau của hắn truyền đến.
Tần Phàm xoay người sang chỗ khác, liền trông thấy một thiếu nữ mặc quần áo màu tím nhạt, một đôi con ngươi đen nhánh linh động, vào lúc này thần
sắc có chút phức tạp mà yên lặng nhìn mình.
Tà dương nắng chiều, phố dài muộn ảnh, trăng sáng cổ lâu.
Đường đi hối hả, ngựa xe như nước chảy, bóng hình xinh đẹp màu tím nhạt kia
lại như Tử La Lan nửa đêm nở rộ, luôn có thể làm cho người ở trong đám
người liền có thể liếc mắt chú ý tới nàng.
Hào quang hai con
ngươi say lòng người, cảnh ban đêm ánh lên mái tóc của nàng, thiếu nữ
trước mắt lộ ra càng thêm kinh diễm động lòng người.
Bỗng nhiên
quay đầu, nhìn thiếu nữ váy tím trước mắt, trên mặt Tần Phàm mang theo
vui vẻ nhu hòa, hồi lâu cũng không nói gì, hắn thật không ngờ sẽ ở thời
điểm này, gặp phải người xưa.
Nàng dĩ nhiên là Thái Dao, nói cho cùng, Tần Phàm nhận thức nàng so với nhận thức Thái Hiên còn muốn hơi sớm.
Ở lầu ba Minh Nguyệt Lâu, khi đó Tần Phàm vừa vặn ngồi ở bàn mà Thái gia
tiểu thư này vẫn thường ngồi, một cái trùng hợp vi diệu lại để cho bọn
hắn quen biết.
Khi đó Thái Dao còn có tính tình đại tiểu thư hơi
nặng, tùy hứng tùy ý, nàng còn lợi dụng Tần Phàm đi cự tuyệt một người
theo đuổi, đối với cái này, lúc mới bắt đầu Tần Phàm thật ra là có chút
không vui.
Nhưng về sau ở chung, biết được một ít tâm sự của Thái Dao, Tần Phàm mới cảm thấy bản tính của Đại tiểu thư này kỳ thật cũng
không kém, cũng không có khó ở chung như trong tưởng tượng, thậm chí ở
phương diện khác bọn hắn còn rất ăn ý.
Lại về sau, Tần Phàm biết
rõ Thái Dao đối với mình có một ít tình ý, chỉ là trong lòng của hắn đã
có Tần Li, bầu bạn mà linh hồn hắn chính thức tán thành, cho nên hắn
không có đi tiếp nhận một phần tình ý này.
Lại một năm trôi qua, Tần Phàm quen biết nàng cũng đã có gần ba năm.
Thái Dao hôm nay lông mày kẻ đen dài nhỏ, hai con ngươi như nước, tạo hình
khuôn mặt như bạch ngọc, tuy tư sắc càng thêm xuất chúng, nhưng xem ra
tựa hồ cũng không có theo tuổi nàng tăng trưởng mà có cải biến rất lớn,
thậm chí xem ra so với