- Ha ha, tốt, Tần Phàm, tà pháp trên người của ngươi quả nhiên rất
nhiều, bất quá lần sau gặp lại ngươi, nhất định sẽ là thời điểm chết
của ngươi! Tiểu súc sinh, ngươi chờ xem, ta sẽ không cứ như vậy bỏ qua
cho ngươi!
Trên mặt Yến Dương tràn đầy không cam lòng, nhưng nghe đến giọng điệu quyết tuyệt của Mộ Thanh Thanh, biết rõ hôm nay là vô
luận như thế nào cũng không thể thành công giết chết Tần Phàm, chỉ phải
giận dữ rời đi.
Ở thời điểm rời đi, hắn còn thập phần oán hận
liếc nhìn Mộ Thanh Thanh, hắn thật sự là nghĩ mãi mà không rõ Mộ Thanh
Thanh thế nào lại ra tay trợ giúp Tần Phàm. Bất quá vô luận như thế nào, từ nay về sau, hắn đối với Mộ Thanh Thanh đã triệt để hận lên, một có
cơ hội hắn tuyệt đối sẽ trả thù.
- Tần Phàm, giết huynh chi thù,
không thể không báo, trừ khi ngươi cả đời trốn ở Mộ gia, nếu không lần sau tương kiến chính là tử kỳ của ngươi.
Lúc này Hạ Thiên đồng
dạng là trong nội tâm vô cùng phẫn hận, bất quá biết rõ hôm nay đã khó
có thể giết chết Tần Phàm, chỉ phải oán độc buông ngoan thoại rời đi.
Thông qua một trận giao chiến vừa rồi, hiện tại hắn cũng đã có một ít thương
thế, hơn nữa lực lượng Nguyên Giới trong cơ thể cũng tiêu hao rất lớn,
thấy Tần Phàm có được chiến lực ương ngạnh như thế, thực lực hắn bây giờ căn bản không có khả năng giết chết đối phương.
- Hừ.
Minh Hiển chỉ là hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh như băng trực tiếp rời đi.
Trên thực tế, lúc này đây trong ba người xem như thực lực của hắn là
phát huy kém cỏi nhất, cánh tay của hắn đã từng đứt rời, hiện tại tuy
thông qua dược vật trọng sinh, nhưng căn cơ đã không còn như lúc trước
nữa.
Có thể nói, lộ ra biệt khuất nhất đúng là hắn rồi, tin
tưởng sau khi trở về hắn nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp tăng thực
lực lên nhằm báo thù đứt tay chi thù này. Mà hắn không cách nào tìm Cổ
Mặc báo thù, cái sổ sách này tự nhiên phải tính toán ở trên người Tần
Phàm rồi.
Thủ lĩnh tuổi trẻ của Tam đại gia tộc rời đi, tộc nhân của bọn hắn tự nhiên cũng đều ở dưới sự dẫn dắt nhao nhao đi khỏi.
- Đi nha, Tam đại gia tộc đều đi rồi.
- Hắc hắc, ba ngũ kiếp Bán Thần hợp lực cũng giết không chết một nhất
kiếp Bán Thần vừa mới đột phá, coi như là Mộ Thanh Thanh không ra tay,
bọn hắn cũng không mặt mũi lưu lại a?
- Điều này cũng không có
thể nói là ba người Minh Hiển, Hạ Thiên, Yến Dương bọn họ quá yếu, thật
sự là Tần Phàm mạnh đến mức nghịch thiên a.
- Đúng vậy a, không
thể tưởng được Tần Phàm này vậy mà thật dùng sức một mình đối chiến
Tam đại ngũ kiếp Bán Thần... Thật lợi hại, thật sự là người so với người tức chết người a. Ta đã là tam kiếp Bán Thần còn tiếp không được một
chiêu của ngũ kiếp Bán Thần, như thế nào hắn nhất kiếp Bán Thần liền có
được lực lượng chống lại Tam đại ngũ kiếp Bán Thần như vậy chứ?
Theo người của tam đại gia tộc rời đi, một ít người vẫn còn tiếp tục xem náo nhiệt liền nhao nhao nghị luận, tóm lại đã đến lúc này, không còn có
một người dám xem thường Tần Phàm rồi. Hơn nữa đoán chừng theo những
người này ly khai Truyền Thừa Bí Cảnh, một trận chiến hôm nay của Tần
Phàm sẽ triệt để truyền khắp Bạch Mông Thành cùng Hoàng Hôn Thành.
- Dùng nhất kiếp Bán Thần chi cảnh khiêu chiến ngũ kiếp Bán Thần là phách lực, không cam lòng ở sau người là ý chí, tiểu tử này, quả thật là đại
phách lực đại ý chí ah. Mà thực lực này, cũng càng là nghịch thiên.
Chứng kiến tình hình trên bầu trời, thủ lĩnh tuổi trẻ Tân Vô Kỵ ở phía dưới
đồng dạng là không khỏi âm thầm thở ra một hơi, trong nội tâm âm thầm
quyết định về sau ngàn vạn lần không thể lần nữa đắc tội Tần Phàm. Đối
thủ đáng sợ như vậy, một khi quấn lên, chỉ sợ về sau hắn sẽ khó có thể
bình an.
Nhớ tới trước đây hắn đã từng đánh qua Tần Phàm một quyền, thậm chí hắn đang thầm nghĩ có nên đi xin lỗi hay không.
Mà trên bầu trời, Tần Phàm chỉ nhìn xem bóng lưng mấy người kia rời đi,
hồi lâu không nói một lời, thẳng đến hoàn toàn không thấy bóng lưng của
bọn hắn, hắn lúc này mới "PHỐC" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi vô cùng đục ngầu. Thương thế trên người bắt đầu mãnh liệt bộc phát ra toàn bộ.
Hắn vội vàng phục dụng một viên đan dược, âm thầm thuyên
chuyển lực lượng Ma chủng trong cơ thể đi khôi phục thương thế.
Bất quá tuy thương thế trên người nghiêm
trọng, nhưng bên trong đôi mắt của hắn lại bắn ra một loại thần thái
hưng phấn. Bởi vì lần này sở dĩ hắn đưa ra cuộc chiến một chiêu này, một phương diện là hắn đối với phòng ngự của mình có được tự tin nhất định, một mặt khác là bởi vì hắn cảm giác được ý niệm trong đầu không quá
thông suốt, hắn mới vừa vặn đột phá đến Bán Thần chi cảnh, nên hăng hái
như vậy, làm sao có thể nghẹn lấy một hơi?
Cho nên hắn biết rõ
lực lượng của mình không bằng, nhưng vẫn đưa ra một chiêu ước hẹn, vì
chính là bỏ đi một hơi nghẹn khuất kia, kiên định võ đạo của mình.
Hôm nay, ý chí của hắn đã thông suốt, hơn nữa còn ngoài ý muốn nhận được Ma chủng thừa nhận, cái này để cho hắn cảm giác được hưng phấn không thôi.
- Vừa rồi ta phát ra một kích, đã xa xa vượt ra khỏi thực lực chân chính
của mình, đó là nhận được lực lượng khi Ma chủng thừa nhận bạo phát đi
ra, hiện tại có lẽ ta rất khó lại thi triển lần thứ hai, bất quá đã nhận được Ma chủng thừa nhận, ngày sau đối với ta rất có ích lợi! Chính thức có được thực lực như vậy cũng sẽ không quá xa!
Tần Phàm cảm giác được trong cơ thể biến hóa, cái loại cảm giác cùng Ma chủng huyết nhục
tương liên kia để cho hắn cảm giác vô cùng tốt.
Thậm chí hắn còn
mơ hồ cảm giác được mình mở ra thêm năng lực của Ma chủng nữa, chỉ cần
lại trải qua một thời gian ngắn tiêu hóa hấp thu, thực lực nhất định có
thể rất tăng lên lớn.
Nói tóm lại, thực lực bây giờ của Tần Phàm
có thể không sợ ngũ kiếp Bán Thần, ngũ kiếp Bán Thần muốn giết chết hắn
rất khó, nhưng hắn cũng vẫn chưa đánh bại được ngũ kiếp Bán Thần, bất
quá nếu như chờ hấp thu năng lực của Ma chủng, hắn tin tưởng mình có
lẽ có thể đường đường chính chính đả bại, thậm chí đánh chết ngũ kiếp
Bán Thần rồi.
- Mộ Thanh Thanh tiểu thư, lúc này đây thập phần cảm kích ngươi viện thủ tương trợ.
Đem thương thế khôi phục hơn phân nửa, Tần Phàm hít sâu một hơi, hướng về
Mộ Thanh Thanh xa xa bay đi, hơn nữa trong miệng chân thành nói.
Mộ Thanh Thanh một mực không có đi quấy rầy Tần Phàm chữa thương, bất quá rất có ý tứ giúp hắn hộ pháp.
- Được người nhờ vả mà thôi.
Lúc này thấy Tần Phàm tới nói lời cảm tạ, nàng cũng chỉ là nhàn nhạt nói,
mây trôi nước chảy, tựa hồ không có gì có thể khiến cho nàng hứng thú.
- Được người nhờ vả?
Tần Phàm nghĩ rất nhiều nguyên nhân, nhưng mà căn bản không có nghĩ đến khả năng này, đến tột cùng là ai phó thác, lại để cho đối phương không tiếc đắc tội mấy đại gia tộc đến trợ giúp mình? Hơn nữa ở bên trong Tân Thế
Giới, hắn căn bản không biết mấy người.
- Xin hỏi Mộ cô nương là được ai nhờ vả?
Sau đó hắn không khỏi nghi hoặc hỏi.