- Chính là tại hạ, gặp qua Hầu thiếu.
Tiết Tuấn thấy người ta đã nhận ra mình, chỉ đành kiên trì tiến lên chào hỏi, Hầu Vũ Bạch
chính là người của Hầu gia ngũ phẩm chân võ thế gia đứng đầu Vân Châu,
hắn cũng không dám đắc tội.
- Ta gọi là Điền Mông!
Điền Mông ôm hai tay thành quyền tùy tiện nói, nhưng không hề có chút vẻ cung kính.
- Ha ha, như vậy vị này chính là Tần gia đại biểu Tần thiếu gia.
Hầu Vũ Bạch mỉm cười, nhìn vào có vẻ hòa khí, làm cho người ta không thể sinh ra ác cảm đối với hắn.
- Tại hạ Tần Phàm!
Tần Phàm cũng đành phải báo tính danh, sau đó ánh mắt hắn đảo qua đám
người sau lưng Hầu Vũ Bạch, cũng đã phát hiện thân ảnh Ngô Phong bên
trong, Ngô Phong đang dùng một loại ánh mắt âm độc nhìn hắn, xem ra đối
với việc mấy ngày trước Tần Phàm đánh hắn bị thương vẫn còn ghi hận
trong lòng.
- Chỗ dựa vững chắc của Ngô Phong chính là Hầu Vũ Bạch sao?
Đồng thời trong lòng Tần Phàm cũng nhiều hơn một phần cảnh giác, thầm nghĩ phải đề phòng bị đám người kia tính kế.
- Ha ha, mọi người từ đường xá xa xôi đi tới Nguyên Thành, cũng đã mệt
mỏi, tại hạ làm chủ bao xuống cả Triêu Dương Lâu là vì tiếp đãi chư vị,
mọi người đi vào ngồi trước rồi hãy nói sau, cũng miễn cho bị dân chúng
nhìn thấy chuyện cười.
Hầu Vũ Bạch còn nói thêm, sau đó liền ở phía trước dẫn đường đi vào Triêu Dương Lâu.
Tiết Tuấn cùng Tần Phàm liếc mắt nhìn nhau, đều đi vào Triêu Dương Lâu.
Ở trên đường, Bành Uy khi đi ngang qua ba người liền hạ giọng âm tàn nói:
- Nguyên lai chỉ là cửu phẩm chân võ thế gia, còn dám giả vờ trước mặt bổn thiếu gia, hừ, được lắm…
Trong lời nói mang theo vẻ uy hiếp trả thù vô cùng rõ ràng.
Tần Phàm thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, không thèm để ý, nhưng trong lòng lạnh lùng thầm nghĩ:
- Bành Uy, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, không biết sau lần
triêu thánh này danh hiệu thất phẩm chân võ thế gia của ngươi còn lưu
lại được hay không?
Theo vừa rồi hắn tiếp xúc với Bành Uy mà
xem, thực lực của người này trong triêu thánh giả kỳ thật không đáng là
gì, nếu lần này không giữ được phẩm cấp, như vậy Vũ Thành Bành gia sẽ hạ xuống bát phẩm thậm chí là cửu phẩm.
- Hừ, chúng ta chờ coi đi!
Thấy Tần Phàm không để ý tới mình, Bành Uy hừ lạnh một tiếng, liền chạy lên nịnh bợ Hầu Vũ Bạch.
- Tiểu Phàm, nhịn một chút, nếu trong thí luyện triêu thánh gặp được người này, đến lúc đó hãy cùng hắn tính toán.
Lúc này Tiết Tuấn đi lên nhẹ giọng an ủi.
- Theo ta nghĩ, chờ hắn ra Nguyên Thành, chúng ta trực tiếp chụp chết hắn tốt lắm.
Điền Mông mở miệng nói, nhìn ra được hắn đối với Lư Vũ Bành Uy đám người thập phần chướng mắt.
- Yên tâm đi, ta biết sự tình nặng nhẹ, dù sao vừa rồi cũng không phải
ta có hại. Ha ha, lần này mặt mũi quét rác, ta xem nên ưu sầu chính là
những nhân tài của Vũ Thành Châu Thành mới đúng.
Tần Phàm
giang tay, thoải mái cười nói. Trong lòng có chút cảm động đối với sự
quan tâm của Tiết Tuấn cùng Điền Mông, hai người này biết rõ phẩm cấp
của gia tộc đối phương không thấp, còn kiên định đứng chung với mình, là bằng hữu đáng giá kết giao nhất.
- Hắc hắc, cũng phải, ta
xem những người kia còn đang sầu làm sao đối phó chúng ta đi, cần gì
chúng ta nghĩ đi đối phó bọn hắn, đến lúc đó đến một người chúng ta giết một người, đến hai tên chúng ta giết một đôi.
Điền Mông cũng cười nói.
Đi vào Triêu Dương Lâu, phát hiện Nguyên Thành đệ nhất lâu quả nhiên
danh bất hư truyền, trang hoàng cực kỳ hoa lệ sáng lạn, thị nữ lui tới
đều là tuổi trẻ mỹ mạo, hành vi cử chỉ nhẹ nhàng khôn khéo, cả tòa Triêu Dương Lâu tràn đầy khí phái.
Bởi vì nhân số đông đảo, cũng
chỉ có đại sảnh lầu một cùng lầu hai mới có thể chứa được nhiều người
như vậy, mà lầu một chủ yếu dùng tiếp khách, vì vậy một đám triêu thánh
giả đều ở lại đại sảnh lầu hai, nhưng Triêu Dương Lâu lại thật lớn, toàn bộ mọi người ngồi xuống cũng không hề lộ vẻ chen chúc.
Toàn
bộ triêu thánh giả của Vân Châu đều tụ lại với nhau, Tần Phàm nhân cơ
hội thống kê một chút, thậm chí có tới gần hai trăm người. Cả Đại Kiền
quốc có tám đại phân châu, hơn nữa Kiền Kinh cùng phụ cận có Lạc Thành
cùng Vọng Thành ba tòa siêu cấp đại thành tạo thành Trung Châu, tổng
cộng là cửu châu, lúc này triêu thánh giả chẳng phải là lên tới mấy ngàn người?
Kết quả như vậy làm Tần Phàm âm thầm líu lưỡi, lần này cạnh tranh như thế nào liền có thể nghĩ.
Ba người Tần Phàm tìm một bàn ngồi xuống, ở nơi này nhìn ra bên ngoài
còn có thể chứng kiến phong cảnh nửa Nguyên Thành, gió mát chạng vạng
thổi qua, cảm giác cực kỳ sảng khoái. Không thể không nói rượu cùng thức ăn của Triêu Dương Lâu quả thật không tệ, mấy người vừa uống rượu vừa
thưởng thức cảnh đêm của Nguyên Thành, tâm tình rất nhanh liền tốt hơn.
- Chư vị!
Rượu ba vòng, liền thấy ở một bàn xa hoa nhất trung gian Hầu Vũ Bạch bưng chén rượu đứng lên, hướng khắp bốn phía kính kính:
- Ta tin tưởng chư vị cũng biết lần này thí luyện triêu thánh so với
trước kia cạnh tranh càng thêm kịch liệt, Hầu mỗ thông tri các vị tới
nơi đây, chính là nghĩ mỗi chân võ thế gia tại Vân Châu có thể đoàn kết
nhất trí, như vậy có thể có thêm một đường cơ hội trong triều thánh thí
luyện, nếu tất cả mọi người đều năm bè bảy mảng, đến lúc đó tại triều
thánh tứ cố vô thân, chẳng phải sẽ làm cho người những châu khác sẽ đánh bại từng người chúng ta hay sao?
- Vậy Hầu thiếu gia cho rằng chúng ta nên làm sao đoàn kết nhất trí?
Lúc này có người lên tiếng hỏi, có vẻ phối hợp mười phần, xem ra là đã sớm hẹn trước.
- Ha ha, thật ra Hầu mỗ có một lời đề nghị, đó chính là toàn bộ chân võ thế gia Vân Châu cùng nhau kết thành công phòng liên minh, trên quần áo mỗi cá nhân làm dấu hiệu, đến lúc đó trong triều thánh gặp được nhau
thì sẽ không công kích nhau, không vứt bỏ nhau, nhất trí đối ngoại.
Hầu Vũ Bạch tiếp tục nói:
- Vậy không biết ý của các vị như thế nào?
- Được rồi, phương pháp kia không sai!
- Tốt, Hầu thiếu gia nói rất đúng, ta xem chủ ý này đúng rồi!
- Không sai, như vậy cơ hội giữ danh hiệu của chúng ta càng lớn hơn!
- Chúng ta đều lấy Hầu thiếu gia cầm đầu, đều nghe theo Hầu thiếu gia.
Hầu Vũ Bạch vừa nói xong, lập tức chiếm được nhiều người ủng hộ, kỳ
thật mọi người đối với lần triêu thánh này trong lòng cũng không nắm
chắc, nếu quả thật có thể kết thành công phòng liên minh, thật sự là có
thể gia tăng lòng tin của mọi người nhiều hơn.
- Tốt, một khi đã như vậy, mọi người uống qua một chén này, xem như cùng là người một phía.
Hầu Vũ Bạch thấy mọi người hưởng ứng, cũng không nhịn được cảm thấy
tiền đồ rộng mở, hướng bốn phía mời rượu uống một hơi cạn sạch.
- Ha ha, người một nhà?
Tần Phàm đối với lời nói của Hầu Vũ Bạch cũng không đồng ý, cho dù thật sự có kết thành liên minh, đến lúc đó ở trước mặt lợi ích có bao nhiêu
người thật sự có thể tuân thủ ước định không công kích lẫn nhau? Mà ở
trước mặt đại địch, thật sự có thể không vứt bỏ lẫn nhau sao?
Chẳng qua nếu như kết thành công phòng liên minh, cũng không nói là
hoàn toàn vô dụng, ít nhất khi thế lực song phương ngang nhau, còn có
thể liên hệ cùng một chỗ, hệ số an toàn vẫn có rất nhiều.
- Uy, người ta mời rượu nên cần có lễ phép.
Tiết Tuấn thấy Điền Mông vẫn đang cắm đầu ăn uống, vội vàng dùng khuỷu
tay đụng hắn, ý bảo hắn đừng nên thất lễ, nếu không để mọi người hiểu
lầm ba người họ không có thành ý sẽ không tốt.
- Ân, người một nhà, cạn ly!
Điền Mông miệng cắn chân gà, một tay giơ chén rượu tùacute; hô, bộ dáng làm người ta cảm thấy thật buồn cười.
Đúng lúc này, Hầu Vũ Bạch cụng chén với vài đệ tử lục phẩm chân võ thế
gia xong, mang theo vẻ mỉm cười ôn hòa, lại dẫn theo một đoàn người đi
tới chỗ bàn của ba người Tần Phàm.
Mọi người lại không khỏi
thấy nao nao, ba tiểu tử đến từ Nam Phong Thành chẳng qua là cấp thấp
chân võ thế gia mà thôi, hà đức hà năng khiến cho Hầu Vũ Bạch đến từ ngũ phẩm chân võ thế gia phải nhìn với ánh mắt khác?