Ông ông ông ông…
Ngón tay cực lớn kia đánh tan ma tướng hư ảnh, không hề dừng lại, lại
tiếp tục đè xuống Tần pHàm, ngay khi hắn mới khởi động lên phòng ngự thì đột nhiên đã rơi lên trên người của hắn.
Oanh!
Vừa rơi xuống, làm thân thể của hắn giống như bị ngọn núi lớn áp xuống,
chỉ trong nháy mắt tiếp xúc phòng ngự lập tức hỏng mất, xương cốt toàn
thân cơ hồ bị đập vụn. Hắn đang muốn cố gắng kiên trì thêm một lúc nhưng không hề đề lên nổi lực lượng phản kháng đã trực tiếp bị đánh rơi xuống lòng đất, xuyên ra một hố sâu không thấy đáy.
Bụi đất tung bay, sương khói cuồn cuộn, Vân Chi Hạo trôi nổi trên không
trung, nhìn vào hố sâu bên dưới thần sắc hờ hững, hắn thập phần tự tin
với công kích của mình, một ngũ kiếp bán thần cho dù thực lực nghịch
thiên cũng không khả năng sống sót.
- Di?
Nhưng chỉ trong nháy mắt, trên mặt hắn lại xuất hiện vẻ quái lạ, vào lúc đó hắn chợt cảm giác ra sinh mệnh dao động bên dưới hố, như vậy ý nghĩa Tần Phàm còn chưa chết!
- Không hổ được xưng là kỳ tích chi tử, bản thân ta đã coi khinh ngươi, nhưng mà…
Hắn không tiếp tục nói hết mà lần thứ hai chậm rãi nâng ngón tay lên, muốn điểm xuống hố sâu bên dưới.
Lời của hắn không cần nói cũng biết, bất kể như thế nào hôm nay Tần Phàm đều phải chết.
Mà chỉ cần ngón tay hắn hạ xuống lần nữa, như vậy hết thảy liền đã xong.
- Một cự đầu cường giả đi khi dễ một ngũ kiếp bán thần, ngươi không cảm thấy được thật đáng xấu hổ sao?
Nhưng đúng ngay lúc này một thanh âm lạnh lùng từ địa phương xa xôi
truyền đến, ngay khi Vân Chi Hạo còn chưa kịp phản ứng thì một thân ảnh
đã thuấn di tới bên trên hố sâu.
Đó là một nam tử mặc trường bào màu trắng, tóc dài màu đen, ngọc diện
râu dài, thoạt nhìn bộ dáng nho nhã nhẹ nhàng, nhưng giơ tay nhấc chân
tản ra một loại uy nghiêm vô thượng, làm người ta không cách nào bỏ qua
sự tồn tại của hắn.
Hắn trực tiếp xuyên qua hư không, vừa xuất hiện ngay lập tức ánh mắt
lạnh lùng nhìn lên Vân Chi Hạo trên không trung, tựa hồ có vẻ thập phần
khinh thường.
Người này chính là vị sư huynh hữu danh vô thực của Tần Phàm, là phụ thân của Mộ Thanh Thanh, Mộ Chấn.
Hắn từ xa ngàn dặm chạy tới, đã dùng tốc độ toàn lực, nhưng không tưởng
tượng được vẫn bị chậm một bước, thấy chiếc hố sâu không thấy đáy bên
dưới, hắn biến Tần Phàm đã giao phong với Vân Chi Hạo, mà kết quả đương
nhiên đã rõ ràng.
- Khụ khụ…sư huynh, ngươi cuối cùng chạy đến…
Đúng ngay lúc này trong hố sâu truyền ra hai tiếng ho khan, sau đó một
đạo nhân ảnh chậm rãi bay lên, vừa ra hố sâu liền ngã trên mặt đất.
- Tiểu sư đệ, ngươi đừng có chuyện gì ah…nếu không lão đầu tử sẽ lột da của ta…
Thấy vậy Mộ Chấn vội vàng thuấn di tới gần, đỡ lấy Tần Phàm thân thiết nói.
Nhưng khi hắn kiểm tra lại thân thể Tần Phàm, phát hiện tuy thương thế
cực kỳ nghiêm trọng, huyết nhục mơ hồ, gân cốt cơ hồ vỡ vụn, nhưng khí
tức tuy suy yếu vô cùng mà hắn vẫn phát hiện có một cỗ sinh cơ rất mạnh
không ngừng nảy sinh, thương thế kia không ngờ đang dùng tốc độ mà mắt
thường có thể thấy được đang khôi phục lên.
Điều này làm cho hắn không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong miệng mang theo vẻ kinh ngạc nói:
- Không hổ là biến thái, lúc còn ở nhất kiếp bán thần đã tiếp được công
kích của lục kiếp bán thần, tiếp nhận một kích của cự đầu cường giả mà
vẫn có thể chịu đựng được, khí lực của tiểu sư đệ ngươi thật đúng là
khủng bố!
- Hoàn hảo sư huynh ngươi tới kịp nên còn chưa chết được…Nhưng Vân Chi
Hạo thật sự không dễ dàng đối phó, sư huynh ngươi phải cẩn thận đó!
Lúc này Tần Phàm hữu khí vô lực nói, hắn tự nhiên biết rõ tình huống của thân thể mình.
Bát kiếp bán thần cự đầu cường giả, thực lực vô cùng đáng sợ, nhưng lúc
đó dù thừa nhận công kích hắn lại đang khởi động dung hợp lực lượng ba
đại thần thông trên người, đang ở trong trạng thái Kỳ Lân ma thân cùng
bất tử Chu Tước, hơn nữa còn có Huyền Vũ lực phòng hộ cuối cùng, ngay cả thất kiếp bán thần so sánh với hắn cũng phải cam bái hạ phong.
Huống chi uy lực một chỉ của Vân Chi Hạo chỉ phá hủy ma tướng hư ảnh
cũng đã tan mất đại bộ phận lực lượng, cho nên cuối cùng hắn mới có thể
còn sống.
Với cường độ khí lực yêu nghiệt của Tần Phàm, chỉ cần thừa lại một hơi
cũng không cần lo lắng tử vong. Khi ở trong hố sâu hắn đã nhanh chóng
nuốt thêm vài loại đan dược khôi phục thương thế, cuối cùng níu kéo được sinh cơ bổn nguyên. Bởi vì có được truyền thừa của Cát Bản, hiện tại
hắn luyện chế ra đan dược chữa thương có uy lực càng mạnh, có thể làm
thân thể hắn nhanh hơn tốc độ khôi phục so với ngày trước.
- Việc này ngươi có thể yên tâm, ngươi chỉ cần an tâm dưỡng thương, chuyện còn lại cứ giao cho sư huynh của ngươi là được!
Nghe được câu nói của Tần Phàm, trên mặt Mộ Chấn hiện lên ý cười tự tin nói.
Ý cười của vị Hoàng Hôn thành chủ này luôn cho người ta loại cảm giác ấm áp, ở trên người nam nhân này giống như luôn có một loại mị lực thần
bí, vô luận là ai tiếp xúc đều cũng bị hắn thuyết phục. Chứng kiến nụ
cười của hắn, trong lòng Tần Phàm không tự chủ được cảm thấy kiên định
hơn, đó là một loại cảm giác tâm an.
Nhìn thấy Tần Phàm đã không còn nguy hiểm tính mạng, Mộ Chấn rất nhanh
buông hắn xuống, sau đó phẩy tay áo, quay trở lên thiên không đối diện
cùng Vân Chi Hạo.
Trên bầu trời, khi Vân Chi Hạo nhìn thấy Mộ Chấn xuất hiện thì sắc mặt
thoáng trầm xuống, nhưng hắn xem như là còn có phong độ, khi nghe Mộ
Chấn quát một câu là cự đầu cường giả đi khi dễ một ngũ kiếp bán thần,
hắn tựa hồ cũng không kéo được mặt mũi xuống mà tiếp tục công kích, chỉ
quan sát thương thế của Tần Phàm.
Khi hắn nhìn thấy được tình huống của Tần Phàm, trong tim của hắn nhất
thời cảm giác vô cùng chấn kinh. Hắn thập phần rõ ràng uy lực một kích
của chính mình, dù là thất kiếp bán thần bình thường cũng khó mà chịu
đựng nổi.
Tần Phàm chỉ là một ngũ kiếp bán thần bị một kích như thế vẫn còn có thể sống sót bay ra khỏi hố sâu!
Điều này làm cho hắn làm sao không khiếp sợ?
Hơn nữa tốc độ hồi phục khủng bố của ngũ kiếp bán thần kia làm cho hắn cảm thấy âm thầm kinh hãi, thậm chí thần sắc biến đổi.
Cường độ khí lực cùng tốc độ khôi phục của Tần Phàm hắn chưa từng gặp qua, có thể nói là không thể tưởng tượng!
Nhớ tới khi nãy Tần Phàm có nói qua một câu “nếu không giết chết được
hắn, ngươi sẽ biết Vân gia có hậu quả gì”, hắn không khỏi cảm thấy không rét mà run. Đối thủ đáng sợ như vậy, nếu tùy ý cho hắn tiếp tục phát
triển, hậu quả đích thật là khó lường.
Chậm rãi thở ra một hơi, Vân Chi Hạo đã khôi phục lại bình tĩnh.
- Ngươi là thành chủ Hoàng Hôn thành Mộ Chấn phải không? Ta nghe nói qua ngươi, trong những cường giả thất kiếp bán thần, ngươi xem như người
nổi bật. Ngươi đứng đầu một thành, không thể tưởng được lại từ xa xôi
ngàn dặm chạy tới đây!
Sau đó hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mộ Chấn, trong miệng lãnh đạm nói:
- Nhưng hôm nay dù là ngươi cũng không cứu được hắn!