Đan Vũ Càn Khôn

Chương 684: Chương 684: Dạ thị (chợ đêm). (1)




Vừa rồi khí thế áp bách của Phong Thiên Hùng chủ yếu nhằm vào Tần Phàm, nhưng dù sao Võ Tôn chi áp quá mạnh mẽ, những người khác cũng sẽ chịu một ít ảnh hưởng, nhưng mà biểu hiện của Phong Thiên Hữu để cho lão quá mức thất vọng.

- Phụ thân có ý là...

Sắc mặt Phong Thiên Hữu rốt cục biến đổi, tựa hồ hiểu rõ ra điều gì.

- Tên nhóc con đó không có đơn giản như ngươi thấy... Hắn rất có thể cũng là một gã Võ Tôn cường giả, hơn nữa thực lực không kém, nếu không không có khả năng dám không kiêng nể gì như thế.

Phong Thiên Hùng lại lần nữa thở dài một hơi nói:

- Vừa rồi vi phụ một mực bảo ngươi lui ra là muốn ngươi cách hắn xa một chút, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác đưa lên tới cửa. Điều này làm cho vi phụ đã có kiêng kị, ở đâu còn dám xuất thủ đối với hắn.

- Hơn nữa nơi này là địa phương của Phong gia chúng ta, nếu ta thực cùng hắn động thủ, tùy thời đều có thể ảnh hưởng tới người vô tội, còn có thể có thể hủy diệt toàn bộ nơi này.

Phong Thiên Hùng hoàn toàn không có cách nào, mới để Tần Phàm bình yên ly khai.

- Phụ thân, người nọ mới chỉ có hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, chẳng lẽ có được thực lực đồng dạng với phụ thân? ? Điều này sao có thể. . .

Phong Thiên Hữu có chút không dám tin tưởng.

- Vũ Thiên đại lục rất lớn, ngọa hổ tàng long, thiên tài tầng tầng lớp lớp, ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua tiểu tử Tần Phàm trước đó vài ngày ở Đại Càn Quốc sao?

Phong Thiên Hùng nhìn phương xa nhàn nhạt nói, tựa hồ tâm tình của lão đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh.

- Phụ thân là kỳ tích Võ Tôn chưa tới hai mươi tuổi sao? Bất quá cũng chỉ là đồn đãi, không có tận mắt nhìn thấy, cũng không biết tính chân thực của nó.

Phong Thiên Hữu nói.

- Thiên nhi, vi phụ một mực dạy bảo ngươi không nên ếch ngồi đáy giếng, một mực dạy bảo ngươi nên tỉnh táo, hôm nay biểu hiện của ngươi làm cho vi phụ rất thất vọng, đi xuống đi, hảo hảo mà suy nghĩ lại...

Phong Thiên Hùng liếc Phong Thiên Hữu lần nữa, lão chậm rãi nói:

- Thời gian còn cách cuộc chiến thành chủ còn có nửa tháng, vi phụ cũng phải hảo hảo chuẩn bị một chút.

Tối nay, Tần Phàm đến không thể nghi ngờ là cho Phong Thiên Hùng áp lực rất lớn, thậm chí đã tạo nên tính phức tạp rất lớn, có khả năng tạo thành ảnh hưởng đối với chuyện củng cố cảnh giới hiện hữu của lão.

Xe ngựa Giác Long Hãn Huyết chậm rãi rời khỏi phạm vi của Phong gia, trong đoạn thời gian này, trên thực tế Tần Phàm một mực đều trong xe ngựa cẩn thận đề phòng, Cổ Thanh Tuyết một bên càng khẩn trương bất an, hội trưởng Mặc Thị Thương Hội phong vân một cõi, lúc này lại nhu nhược giống như một tiểu nữ tử cần bảo hộ.

Rốt cục, trong tầm mắt đã không còn nhìn thấy đám người Phong Thiên Hùng cùng Phong Thiên Hữu nữa, xe ngựa cũng hoàn toàn rời khỏi khu vực kia, về Hắc Hỏa Thành phồn hoa.

- Tốt rồi, Thanh Tuyết tỷ tỷ, Phong Thiên Hùng sẽ không đuổi theo đâu.

Vào lúc này thần sắc của Tần Phàm rốt cục cũng buông lỏng, hắn mỉm cười nhìn Cổ Thanh Tuyết vẫn còn đang lo lắng an ủi.

- Thật vậy chăng? Vừa rồi như ngươi trêu chọc con trai của Phong Thiên Hùng, hắn sẽ cam chịu như thế sao?

Cổ Thanh Tuyết nghe vậy, vẫn còn có chút lo lắng nói. Từ lúc xe ngựa tiến vào Phong gia tới lúc rời đi, trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn cảm thấy trái tim mình đập tình thịch, sự sợ hãi luôn thường trực trong trái tim nàng.

Đặc biệt là vừa rồi đứng ở trước mặt Phong Thiên Hùng, nàng cảm thấy thân thể của mình trở nên run rẩy.

Chỉ là chẳng biết tại sao, đứng ở sau lưng Tần Phàm, tuy rằng phía trước là uy áp Võ Tôn kinh đào hãi lãng, nhưng lại khiến cho hội trưởng Mặc Thị Thương Hội ( Cổ Thị Thương Hội ) nàng có một khắc cảm giác an toàn nhất.

Giống như là trời sập cũng có thiếu niên này chống đỡ cho nàng.

- Ha ha, hắn không chắc chắn thành công nên hôm nay sẽ không ra tay.

Tần Phàm bình tĩnh nói. Bất quá hắn cũng có thể hiểu được tâm tình của Cổ Thanh Tuyết, dù sao nàng chỉ mới vừa vặn đột phá đến cảnh giới Linh Vũ Sư. Trước uy áp của cảnh giới bát cấp Võ Tôn nhưu Phong Thiên Hùng, nếu không phải có chính mình giúp nàng chặn đại bộ phận khí thế thì nàng thậm chí còn khó mà bảo trì đứng thẳng.

- Vì sao hắn không động thủ?

Cổ Thanh Tuyết nghi vấn hỏi.

- Rất đơn giản, bởi vì Phong Thiên Hùng không phải Phong Thiên Hữu, hắn đa mưu túc trí, hơn nữa sẽ không tức giận giống như những người bình thường.

Tần Phàm nhàn nhạt đáp:

- Ta càng biểu hiện liều lĩnh, hắn càng không dám động thủ.

- Ta hiểu được, bởi vì biểu hiện của ngươi để cho Phong Thiên Hùng cho rằng có chỗ dựa vững chắc, vì thế hắn hiện tại không có lòng tin lòng tin động thủ đối với ngươi. Trách không được vừa rồi ngươi dám cường ngạnh như thế, ta còn cho rằng Tiểu Phàm ngươi không muốn sống nữa.

Nghe được Tần Phàm nói như vậy, Cổ Thanh Tuyết mới giựt mình thở phào nhẹ nhõm.

Bất quá bộ ngực sữa của nàng phập phồng cùng một giọt mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống trên gương mặt xinh đẹp không tỳ vết, rồi chảy vào trong cổ, chui vào nơi thần bí kia.

Động tác của nàng lộ ra vẻ mê người, Tần Phàm cũng không khỏi được có chút thất thần, trọn vẹn nhìn Cổ Thanh Tuyết hai ba giây sau đó mới dời đi ánh mắt. Cổ Thanh Tuyết cũng tựa hồ phát hiện cái gì, sắc mặt của không khỏi đỏ ửng khiến cho hào khí trong xe ngựa trở nên ái muội vô cùng.

- Cái này.... Thanh Tuyết tỷ tỷ, lúc nãy ta nói ta là vị hôn phu của ngươi cũng là chuyện vạn bất đắc dĩ, có lẽ sẽ ảnh hưởng tới danh dự của ngươi,

Vì che dấu xấu hổ, Tần Phàm sờ sờ cái mũi, hắn ngượng ngùng nói.

- Ha ha, Tiểu Phàm ngươi nói gì vậy, vị hôn phu ưu tú như ngươi, trong thiên hạ không biết có bao nhiêu nữ tử muốn làm đó.

Cổ Thanh Tuyết thấy bộ dáng này của Tần Phàm thì tự tin hẳn lên, nàng nhìn Tần Phàm cười nói.

- Ặc!

Tần Phàm càng thêm xấu hổ, tuy rằng hắn đã là Võ Tôn cường giả, nhưng trên thực tế vấn đề nam nữ, da mặt hắn vẫn chưa đủ dày. Nói tục một câu thì .. còn chưa nếm trải mùi vị nhân gian a.

- Bất quá đáng tiếc, ta biết mình không xứng với Tiểu Phàm đấy, cũng không dám có ý nghĩ này.

Cổ Thanh Tuyết phối hợp nói, tuy rằng trên mặt cười nhẹ, nhưng chỉ có nàng mới biết trong lòng mình buồn cỡ nào.

Quả thật, tại Vũ Thiên đại lục này dùng võ là vương đạo thì nhân vật ưu tú trác tuyệt như thế đủ khiến cho nữ tử trong thiên hạ động tâm.

- Thanh Tuyết tỷ tỷ đừng có giễu cợt ta, nữ tử ưu tú như tỷ không phải khiến cho nam tử trong thiên hạ chạy theo như vịt sao? Ha ha, tỷ nhìn biểu hiện vừa rồi của Phong Thiên Hữu sẽ biết, vì tỷ mà mất đi nhuệ khí thường này.

Tần Phàm lắc đầu, sau đó lại mỉm cười nói:

- Bất quá Tần Phàm đã sớm có vị hôn thê nên cũng không dám suy nghĩ nhiều.

- Nữ tử được Tiểu Phàm ngươi thương yêu chắc chắn sẽ cảm thấy thập phần hạnh phúc.

Cổ Thanh Tuyết lại lại khẽ cười nói, nàng cũng biết Tần Phàm đã có hôn thê.

- Không, là ta cảm thấy thập phần hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.