Đan Vũ Càn Khôn

Chương 737: Chương 737: Đại Phong Thành. (2)




Tiếp tục bay về phía trước, cũng không biết bay được bao lâu, dù sao tốc độ thật nhanh, đi qua nhiều rặng núi cao, thậm chí còn vượt qua vài thành trì của Kiền Khôn Đới.

Bầu trời rốt cục đã sáng dần lên.

Lúc này Phương Tiểu Tình đã tìm tư thế thoải mái nằm trong ngực Tần Phàm ngủ thiếp đi.

Nhìn thiếu nữ đang ngủ thật an tường trong lòng mình, trên mặt Tần Phàm hiện lên vẻ ôn nhu, thiếu nữ này tính tình thiện lương, hắn vẫn thật có hảo cảm đối với nàng. Hắn biết Phương Tiểu Tình dù sao chỉ là một võ giả bình thường, vẫn cần giấc ngủ sung túc, cho nên hắn nhìn thấy sắc trời dần sáng liền chuẩn bị xuống đất nghỉ ngơi, nhưng sau đó lại đổi ý bay thêm một lát.

Tuy rằng bay suốt cả đêm làm hắn cũng có chút mỏi mệt, nhưng dù sao thể chất của hắn biến thái, vẫn còn có thể thừa nhận được.

Bay thêm một lát, sắc trời đã hoàn toàn sáng hẳn, phía trước tựa hồ xuất hiện một tòa thành thị cao lớn. Đúng lúc này Tần Phàm chợt phát hiện khu vực nơi đây tựa hồ gió lớn hơn rất nhiều, thậm chí đã ảnh hưởng tới tốc độ phi hành của Chu Tước Dực.

- Phía trước hẳn là Đại Phong Thành đi? Đi qua thành thị này tiếp tục xuyên qua một mảnh núi rừng là tiến vào cảnh nội Đại Khôn quốc.

Tần Phàm nhìn lại tòa thành thị lớn phương xa, trong miệng lẩm bẩm nói.

Đại Phong Thành đúng như tên gọi, bởi vì được xây dựng ngay đầu gió cho nên hàng năm đều có gió lớn thổi qua, nghe nói những võ giả sinh hoạt trường kỳ nơi này đều có đôi chân thật ổn, thậm chí kình khí cũng ngưng thật hơn người thường rất nhiều, vô cùng thần kỳ.

- Tần Phàm ca ca.

Đúng lúc này Phương Tiểu Tình tựa hồ cũng bị trận gió thổi mãnh liệt làm thức tỉnh, chứng kiến mình nằm trong lòng Tần Phàm ngủ suốt một đêm, trên mặt nàng hiện lên nét đỏ ửng.

- Ha ha, đã tỉnh sao? Vừa lúc, chúng ta xuống dưới nghỉ ngơi một chút.

Tần Phàm ôn nhu nói, hắn cảm giác trận gió càng ngày càng mãnh liệt, trong hoàn cảnh như vậy phi hành cực kỳ khó khăn, hơn nữa hắn đã bay liên tục cả đêm, đã đến lúc nên nghỉ ngơi một chút.

Vì thế khi đi tới gần tòa thành thị to lớn, Tần Phàm thu lại Chu Tước Dực, lại lao xuống dưới. Khi hạ xuống mặt đất, hắn nhẹ nhàng thả Phương Tiểu Tình đứng xuống dưới.

- Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.

Tần Phàm thân thiết nói.

- Không cần, chúng ta vào thành trước đi.

Phương Tiểu Tình xoa nhẹ đôi chân tê dại một chút, lắc đầu nói, nàng cũng có lo lắng, tựa hồ không muốn làm chậm trễ thêm nhiều thời gian.

Phương Tiểu Tình đi thử vài bước không có vấn đề, Tần Phàm cũng không kiên trì, chỉ cười cười tùy theo nàng đi tới.

Bên tai vẫn vang lên tiếng gió gào thét mãnh liệt, thổi tung tà áo hai người bay phấp phới. Ở trước mặt là tòa thành thị to lớn, nằm ngay giữa núi cao, nhìn qua như một đầu mãnh thú đang phủ phục, giống như một đạo lá chắn thiên nhiên, đem hai mảnh thiên địa hoàn toàn cách trở lẫn nhau.

Nhưng khi còn chưa đi tới sát cửa thành, Tần Phàm bỗng nhiên có cảm giác tòa thành trì này tựa hồ có chút quỷ dị không tầm thường. Mà làm cho hắn cảm thấy giật mình chính là hắn ở cửa thành cũng cảm giác được vài cỗ khí tức không kém, thậm chí đã đạt tới cảnh giới võ tôn.

Có thể nói thế này, những cường giả võ tôn bình thường đều ở lại bên trong gia tộc, rất ít có cường giả võ tôn đến trông giữ cửa thành, trừ phi đã có chuyện đại sự gì đó xảy ra.

- Tiểu Tình, muội đi sau lưng ta.

Tần Phàm vẫy Phương Tiểu Tình nói, hắn nhìn thấy Đại Phong Thành giống như lâm đại địch, cũng e ngại đi vào trong sẽ có chuyện xảy ra.

Phương Tiểu Tình đáp ứng, nhu thuận theo sát phía sau, hai người nhìn vào thoạt nhìn giống như hai huynh muội.

Bởi vì Tần Phàm cố ý che giấu thực lực, hiện tại thực lực của hắn càng lúc càng tăng thì càng nội liễm, ngay cả Mộc Thiên Hùng vẫn không thể phát hiện được thực lực chân thật của hắn, cho nên hai người đi chung một chỗ cũng không tạo ra chú ý.

- Đứng lại! Hôm nay trong Đại Phong Thành không cho phép bất luận kẻ nào thông qua!

Nhưng ngay khi Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình vừa mới đi tới cửa thành đã bị hai binh sĩ hô quát.

Tần Phàm hữu ý vô ý liếc mắt lên trên tường thành, mà hắn có thể phát hiện vài cường giả võ tôn đều đang khoanh chân ngồi nhắm mắt tu luyện trên tường thành, không chú ý nhiều tới chuyện bên dưới.

- Huynh muội chúng tôi đi đường suốt đêm, hiện tại đã rất đói bụng, hi vọng hai vị đại ca châm chước một chút.

Sau đó hắn liền cười đem hai túi kim nguyên nhét vào trong tay binh sĩ thủ vệ, hiện tại hắn cũng không muốn gây ra thêm phiền toái.

- Đi thôi, hôm nay các ngươi không thể thông qua, ngày mai lại tới đi.

Hai binh sĩ nhìn thấy kim nguyên vẫn tiếp nhận, nhưng lại phất phất tay nói.

- Hai vị đại ca châm chước dùm một chút đi.

Tần Phàm thấy hai người thu kim nguyên nhưng vẫn không chịu cho đi, không khỏi khẽ cau mày, nhẫn nhịn tiếp tục nói, thật sự hắn không muốn sinh thêm sự cố.

- Bảo ngươi đi thì đi nhanh, nếu không đi thì không cần đi nữa!

Một binh sĩ tướng mạo hung ác kiêng kỵ nhìn lên tường thành, sau đó vung vung tay đe dọa hai người Tần Phàm.

- Cút ngay!

Tần Phàm thấy người kia muốn động thủ đẩy Phương Tiểu Tình, sắc mặt trầm xuống, trong miệng quát!

Tính tình của Tần Phàm luôn thích giúp đỡ người khác, rất ít chủ động đi gây chuyện.

Kỳ thật hắn cũng biết Kiền Khôn Đới là vùng đất hỗn loạn, đều do thế lực cá nhân tự chiếm lĩnh, mỗi một tòa thành thị nơi này nếu không có tiền thì rất khó làm việc, cho nên hắn vừa đến đã biết điều đưa ra kim nguyên.

Nhưng lần này hắn thấy hai binh sĩ vừa thu kim nguyên của mình nhưng lại làm như không có việc gì đuổi mình rời đi, thậm chí còn muốn xô đẩy Phương Tiểu Tình, điều này làm hắn lập tức nổi giận.

Hơn nữa bởi vì hành tung của hắn đã bị bại lộ, đang lo lắng Mộc Thiên Hùng thậm chí là Kiền Kinh Tần gia sẽ đuổi theo, hắn vội vã vượt qua Đại Phong Thành lại càng cảm thấy trong lòng thật buồn bực, không muốn tiếp tục khách khí với hai tên binh lính càn quấy kia.

- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?

Hai binh lính thủ vệ nhìn thấy Tần Phàm cũng dám quát mắng đối với bọn họ, không nhịn được giật mình nhìn Tần Phàm, phảng phất như không tin tưởng.

- Ta bảo các ngươi cút ngay, bàn tay nào dám chạm vào muội muội của ta, ta lập tức liền chặt đi xuống!

Tần Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người lạnh giọng nói, hắn không muốn gây ra nhiều phiền toái, nhưng nếu những người này còn không cho qua, hắn chỉ có thể cứng rắn xông qua.

- Hừ, tiểu tử, ngươi nghĩ muốn ngang ngược tại Đại Phong Thành? Ngươi muốn chết!

Lúc này cả hai binh sĩ đều nghe thật rõ ràng, nhất thời mắt lộ hung quang hừ lạnh nói, một người rút trường đao quơ quơ trước mặt Tần Phàm, ý vị uy hiếp vô cùng rõ ràng.

- Vị thiếu niên này, ta khuyên ngươi không nên đối lập với bọn họ, cuối cùng chỉ nếm thiệt thòi mà thôi.

Lúc này ở cửa thành có nhiều mạo hiểm giả đều đang đợi vào thành, trong đó có người hảo tâm thấy biểu hiện của Tần Phàm lỗ mãng, nghĩ hắn là một ít đệ tử thế gia chưa từng trải qua lịch lãm nên lên tiếng khuyên nhủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.