Đan Vũ Càn Khôn

Chương 380: Chương 380: Đấu ngoan độc. (2)




Cho nên ở trong mạo hiểm giới cùng lục lâm giới, ngoại trừ cướp đoạt Chân Vũ thế gia, nếu không căn bản không có khả năng lấy được đan dược, cho dù có tiền cũng mua không được.

Mà cơ hồ tất cả Luyện Đan Sư đều chỉ tồn tại ở Chân Vũ thế gia thượng phẩm, nội tình những Chân Vũ thế gia này hùng hậu, cường giả cực đông, địa phương Luyện Đan Sư ở càng là bảo vệ sâm nghiêm, lại không ai có thể xâm nhập lãnh địa gia tộc đó cướp đoạt.

Nhưng ám sát đệ tử lại bất đồng, chỉ cần Càn Kinh Tần gia này có người dám ly khai phạm vi thế lực của Càn Kinh Tần gia, tất nhiên sẽ khiến cho vô số mạo hiểm giả cùng đạo phỉ bất nhập lưu truy sát, có ít người còn có thể ra vẻ hạ nhân tiến vào trong đó ám sát, tóm lại nếu so với cướp đoạt luyện đan sư thì dễ dàng hơn rất nhiều.

- Tốt, cứ như vậy đi, ngươi để cho huynh đệ mạo hiểm đoàn nhanh đem việc này tản ra ngoài đi.

Tần Phàm phất phất tay nói ra.

- Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.

Vương Thành cung kính nói, sau đó do dự một hồi lại nhắc nhở Tần Phàm nói:

- Đoàn trưởng, tin tức của chúng ta còn không có nhanh như vậy liền tản ra, nhưng hiện tại trong Nguyên thành khắp nơi đều là người muốn gây bất lợi cho đoàn trưởng, không bằng đoàn trưởng ở chỗ này nghỉ ngơi trước vài ngày, đợi tin tức của chúng ta tản đi ra ngoài, ngài lại đến Chân Vũ thánh địa.

- Không cần, ta sẽ tới Lạc thành trước, nếu có tin tức gì mới, ngươi để cho người tới Lạc thành báo cho ta cũng được, về phần những người muốn phục kích ta kia, hừ, ta vừa vặn muốn gặp bọn hắn, cũng tốt để cho những người khác biết rõ, muốn ám sát Tần Phàm ta cũng không phải sự tình đơn giản như vậy.

Tần Phàm lạnh lùng nói, mà tới được Lạc thành, đó là địa phương Thái gia, dùng giao tình của hắn cùng với huynh muội Thái Hiên, sẽ tránh được không ít phiền toái.

Rất nhanh hết thảy đều bàn giao hoàn tất, Tần Phàm lại đi tới biển người cuồn cuộn như thủy triều bên trong Nguyên thành kia, sau khi hắn vừa xuất hiện trên đường phố không lâu, lập tức có mấy ánh mắt tập trung vào hắn.

- Xem ra Càn Kinh Tần gia này trực tiếp đem bức họa của ta công bố, vậy mà nhiều người như vậy nhận ra ta rồi, về sau cũng sẽ phiền toái.

Tần Phàm không khỏi âm thầm nhíu mày, bất quá hắn đối với những ánh mắt này giả bộ như không có phát hiện, chỉ tiếp tục chậm rãi đi đến bên ngoài thành.

Ở trong thần thức vượt xa người thường của hắn, tuy những người theo dõi này thập phần ẩn nấp cùng có kinh nghiệm, nhưng hắn vẫn có thể đơn giản phát hiện bọn hắn, thậm chí hắn còn cố ý thả chậm tốc độ, để cho những người kia đuổi kịp.

Nhân số tựa hồ là càng ngày càng nhiều, bất quá hắn lại như cũ có lòng tin ứng phó. Nếu như những người này đánh chính là chủ ý lấy ít thắng nhiều, như vậy bọn hắn tính toán sai rồi, hôm nay Tần Phàm không sợ nhất đúng là quần chiến, dùng tốc độ cùng cường độ khí lực của hắn, nếu như không phải thực lực tuyệt đối ngăn chặn hắn, coi như là đến nhiều người hơn nữa cũng đừng nghĩ giết chết hắn.

Thời điểm Nguyên võ chi khí trong cơ thể kết thành phòng ngự hao hết, hắn bằng vào cường độ thân thể thật sự cũng có thể úng phó, cho dù để cho một ngàn Tiên Thiên Võ sư thay phiên tới chém hắn, cũng sẽ không có chuyện gì.

- Con thỏ đã tới rồi, đội một của Liệp Ưng Nguyên thành chuẩn bị, đội bốn Liệp Ưng chuẩn bị, thông tri đội hai Liệp Ưng cùng đội bốn Liệp Ưng bên ngoài thành.

Mà khi Tần Phàm mới vừa đi ra cửa thành, hắn dùng thị lực cùng thính lực vượt xa thường nhân kia, liền chứng kiến và nghe được bên trong những mạo hiểm giả này truyền bá các loại tín hiệu.

- Không thể tưởng được lúc này những mạo hiểm giả kia lại còn có tổ chức.

Tần Phàm cũng không khỏi âm thầm cẩn thận một tí, hắn lo lắng Càn Kinh Tần gia kia phái người tự mình đến tổ chức trận ám sát này đối với hắn.

- Chỉ sợ là Tần Hạo Dương kia còn không có chết đi, nếu không có lẽ Càn Kinh Tần gia này sẽ không thể nhanh như vậy ban phát giải thưởng truy sát mình, chỉ là không biết lúc này hắn còn dám đến hay không?

Tần Phàm thầm nghĩ trong lòng, vẫn là bình tĩnh tiếp tục không nhanh không chậm tiến về phía trước. Cứ như vậy ra khỏi thành ước chừng nửa giờ, Tần Phàm đã có thể cảm giác được cái đuôi đi theo đằng sau đã đầy đủ dài rồi, những người này đều đi theo phía sau cách hắn mấy trăm mét, cho nên hắn chỉ có thể đoán chừng sẽ có không ít, cụ thể có bao nhiêu lại tạm thời còn không biết.

- Đi xa như vậy, những người này đoán chừng cũng sắp muốn động thủ a?

Tần Phàm hơi suy nghĩ, sau đó ra vẻ như không có việc gì quay đầu lại, những người đang theo dõi hắn kia liền nhanh chóng lao vào trong rừng.

Tần Phàm không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, hắn đã sớm phát hiện bọn hắn rồi, những người này lại vẫn còn né tránh, sau đó hai lỗ tai của Tần Phàm hơi động một chút, lại nghe thấy phía trước cách hắn không xa, bên trong một mảnh rừng rậm tựa hồ cũng có một ít dị động, hắn biết rõ hẳn là có người mai phục ở bên trong.

- Còn trước sau giáp công?

Khóe miệng Tần Phàm có chút khinh thường giương lên, vì vậy dứt khoát lớn tiếng nói:

- Đại gia ta đã đến, heo ưng như thế nào còn không ra nghênh đón?

- Tần Phàm này như thế nào sẽ biết danh hiệu chúng ta?

Trong rừng rậm lập tức truyền đến một hồi kinh loạn rất nhỏ, dùng thính giác của Tần Phàm, tự nhiên là đơn giản nghe ra được, càng thêm xác nhận phía trước đã có người mai phục.

Bất quá chỉ cần không phải đến Võ Tôn cường giả, những thứ mai phục khác đối với hắn mà nói tính uy hiếp không lớn.

Vì vậy hắn liền đặt hai tay ở sau ót, giả bộ như thập phần không quan tâm tiếp tục đi thẳng về phía trước, trên thực tế hắn đã âm thầm đề phòng, hai tay của hắn cực kỳ linh hoạt, cường độ cánh tay phải càng là đến cường độ mạnh nhất, cho nên hiện tại hắn thật ra là ở vào trạng thái phòng ngự.

Tần Phàm vừa mới đi không có vài bước, lập tức liền có ánh sáng lạnh rậm rạp chằng chịt từ trong rừng rậm kia bắn ra, những ánh sáng lạnh này chính là trường tiễn, mũi tiễn có chút nóng rực, lại có chút mang theo lạnh như băng, có chút thoạt nhìn phi thường lợi hại, có chút là mang theo độc dược màu xanh, như là châu chấu phô thiên cái địa lao đến.

- Tiên Thiên Võ sư sở trường cung thuật? Thậm chí Linh Vũ sư?

Trên mặt Tần Phàm cũng không khỏi có chút biến sắc, không thể tưởng được bọn hắn vậy mà tìm được nhiều tiễn thủ cảnh giới cao như vậy.

Những võ giả sở trường cung thuật này thập phần hiếm thấy, hắn cũng là ở mấy năm trước thời điểm đối phó Thanh Ưng mạo hiểm đoàn bái kiến một lần, nhưng lúc đó tiễn thuật của Phương Trọng kia so sánh với những người này, quả thực là như đồ bỏ đi.

Lập tức Tần Phàm cũng không dám quá đại ý, sau khi tránh thoát mấy mũi tên, Hỏa Vân đao xuất hiện trên tay, bổ mũi tên rậm rạp chằng chịt ra, ngẫu nhiên có một hai mũi rơi vào trên người hắn, ngược lại là không đến nơi đến chốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.