Đan Vũ Càn Khôn

Chương 382: Chương 382: Dễ như trở bàn tay. (2)




- Xem ra không giết một ít người, những người này không dễ dàng nghe lời như vậy rồi. Ân, những người này, giết một nửa là đủ rồi.

Tần Phàm thầm nghĩ trong lòng.

Ở hắn xem ra, thực lực của những người này đều thập phần không tệ, đều thuộc về cường giả bên trong mạo hiểm giả cùng lục lâm trộm cướp, kỳ thật bọn hắn có thể tụ cùng một chỗ, thật là thập phần không dễ dàng, nếu như là ở địa phương nhỏ như Thanh Thạch trấn vậy, trong bọn họ tùy tiện một cái đều là thực lực không sai biệt lắm, có thể trở thành một đoàn trưởng, tăng thêm hôm nay Ẩn Thế mạo hiểm đoàn đúng là thời kì cao tốc phát triển.

Cho nên hắn lại nổi lên tâm tư thu phục bọn chúng. Chẳng qua hiện nay xem ra không chấn nhiếp bọn họ thoáng một phát, là rất khó nói chuyện tiếp.

- Vị kia là gọi Hồng gia đúng không? Cái kia tốt, hiện tại ta nghiệm chứng một chút, xem đến cùng có phải là ta đang hù dọa ngươi hay không.

Lúc này trên mặt Tần Phàm ôn hòa mà cười nói, sau đó liền thả Hỏa Vân đao trong tay lại trong trữ vật giới chỉ.

- Ha ha, tiểu tử, ngươi là muốn vứt bỏ khí giới đầu hàng sao?

Lão giả mặt hồng kia trông thấy Tần Phàm thu hồi vũ khí, không khỏi vừa cười vừa nói, nhưng ngay khi hắn nói đến một nửa, Tần Phàm đã động, khoảng cách hơn mười mét, thậm chí ngay cả thời gian trong nháy mắt cũng không cần đã đến trước mắt hắn.

- Mọi người mau ra tay!

Lão giả áo xám kia đầu tiên phản ứng đi qua, nhưng cũng bị tốc độ kia của Tần Phàm làm cho hoảng sợ, lập tức quát to lên.

Oanh …

Lão giả mặt hồng kia vừa mới muốn chống đỡ, nhưng tay phải của Tần Phàm đã đánh ra một quyền, thẳng tắp đánh vào trước ngực của hắn, tiếp theo trong nháy mắt, cả người hắn bị đánh bay, liên tục đánh vào mấy mạo hiểm giả ở sau lưng hắn, khiến cho phía sau ngã nhào một mảnh.

Cũng vào lúc này, một ít mạo hiểm giả dẫn đầu công kích lúc nãy kia, lúc này cũng bắn tên rơi vào trên người Tần Phàm, nhưng chỉ thấy áo bào trên người Tần Phàm rung một cái, cũng chỉ có mấy mũi tên của Linh Vũ sư là có thể đánh tới trên người Tần Phàm, mặt khác mũi tên của Tiên Thiên Võ sư toàn bộ đều không có cách nào công phá Huyền Vũ chi khí trên người hắn, đánh ở phía trên giống như đánh vào trên thiết giáp vô cùng cứng rắn, không chỉ không có cách nào tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với Tần Phàm, còn khiến một ít tên lạc bắn chết người của mình.

Dù là mũi tên của Linh Vũ sư công kích rơi vào trên người Tần Phàm, tạo thành tổn thương cũng không phải rất lớn, đối với năng lực thừa nhận kinh khủng kia của Tần Phàm mà nói, thậm chí cơ hồ có thể không cần tính.

Bất quá, cung thủ Linh Vũ sư trốn ở trong rừng rậm mà Tần Phàm có ý thu phục kia, lúc này lại không có động thủ lần nữa.

Mà mọi người thấy Tần Phàm một quyền liền trực tiếp đánh bay lão giả mặt hồng, trong bọn họ thực lực cơ hồ cao nhất kia, tuy bọn hắn nghe qua Tần Phàm lợi hại, nhưng mắt thấy và tai nghe là hai việc hoàn toàn khác nhau, cho đến hiện tại bọn hắn mới cảm thấy trong nội tâm chấn động, thậm chí có không ít người vốn là ôm tâm lý đốt hạnh mà đến người, đã bắt đầu muốn lui lại.

Bất quá Tần Phàm há sẽ để cho bọn hắn đi dễ dàng như vậy, sau khi một quyền của hắn đánh bay lão giả mặt hồng kia, liền trực tiếp quét ngang một quyền, một loạt người ngã lăn.

BOANG...

Vào lúc này Hỏa Vân đao cũng xuất hiện trên tay lần nữa, trên không trung khẽ động, hỏa diễm dữ dằn bay múa trên không trung, đao khí Bá Đạo bão táp bốn phía, mà Tần Phàm bắt đầu như Sói nhập bầy cừu, dễ như trở bàn tay đại khai sát giới.

Lúc này rốt cục trên mặt mọi người đều hoàn toàn biến sắc, bọn hắn nghĩ tới Tần Phàm sẽ rất lợi hại, nếu không bọn hắn cũng sẽ không biết tụ tập lại nhiều cường giả như vậy mới dám đến đây chặn giết, nhưng không có nghĩ đến Tần Phàm lợi hại đến trình độ này, công kích của bọn hắn đánh tới trên người Tần Phàm, cơ hồ không cách nào tạo thành tổn thương, mà công kích của Tần Phàm rơi xuống trên người bọn họ, chỉ cần không phải Linh Vũ sư cảnh giới, lập tức khó thoát khỏi cái chết.

Tần Phàm lợi hại như vậy, con người vốn dĩ như câu chim chết vì thực, nhân chết vì tài, những người này trước khi chết mới hiểu được đạo lý này, cũng biết đích thật là mình đã chọc vào người không nên chọc. Bắt đầu thật sâu hối hận vì lúc trước mình tham niệm rồi.

Ở trong thời gian ngắn này, vài trăm người ở đây đúng như Tần Phàm nói, cơ hồ chết đi một nửa, mà những người khác cũng bắt đầu sợ hãi mà chạy trốn bốn phía.

- Số lượng một nửa đã hoàn thành, người lưu tại nguyên chỗ không giết, kẻ chạy trốn giết không tha.

Vào lúc này trong miệng Tần Phàm lạnh lùng nói, thanh âm truyền vào trong tai những người kia, nhưng một ít người đã bị dọa bể mật vẫn là mất mạng mà chạy trốn, nhưng tốc độ của bọn hắn làm sao có thể bằng Tần Phàm, lại bị Tần Phàm đuổi theo sau giết chết từng cái, lúc này những người khác mới kinh hồn chưa định mà lưu ngay tại chỗ.

Hiện tại cuối cùng bọn hắn cũng biết mình chọc phải người gì rồi, đây chính là ác ma a, người làm sao có thể có khí lực khủng bố như vậy, nước lửa không tổn thương, đao thương bất nhập, bách độc bất xâm.

- Ta nghĩ, hiện tại chúng ta có thể hảo hảo nói chuyện một chút.

Lúc này trên mặt Tần Phàm mang theo nụ cười ôn hòa nói ra. Nhìn xem nụ cười ôn hòa kia của Tần Phàm, những người này chỉ cảm thấy toàn thân nhịn không được phát run, như là thấy được chuyện đáng sợ nhất thế gian.

Trong lòng của bọn hắn vẫn là vô cùng hoảng sợ, thiếu niên áo xanh nhìn như hòa thiện trước mắt này, duy nhất một lần giết hơn 100 Tiên Thiên Võ sư, sau đó còn có thể coi như là chuyện gì cũng không có phát sinh qua.

Đây chính là hơn 100 Tiên Thiên Võ sư ah, mặc dù bộ phận lớn đều là thông qua phục dụng luyện dược đột phá, nhưng cổ thế lực này cũng đã tương đương với một hạ phẩm Chân Vũ thế gia rồi, cứ như vậy bị Tần Phàm không chút do dự giết chết, giống như là thu hoạch buội rậm, quá kinh khủng.

- Vừa rồi ta đã hảo tâm nhắc nhở qua các ngươi, nhưng các ngươi vẫn khờ dại tin những giải thưởng của Càn Kinh Tần như vậy, chỉ một trăm triệu tiền thưởng mà thôi, đáng giá sao? Cho nên ta mới nhịn không được xuất thủ mà thôi, đối với người bị chết ta tỏ vẻ rất đồng tình, đối với người còn sống ta tỏ vẻ an ủi.

Tần Phàm tiếp tục khẽ cười nói.

Sau đó hắn đi về phía trước hai bước, đi tới trước mặt hai Linh Vũ sư còn lại là lão giả áo xám cùng mập lùn kia, làm hai người sợ tới mức không khỏi lui hai bước.

- Yên tâm đi, ta nói sẽ không giết các ngươi thì sẽ không giết các ngươi.

Tần Phàm nhàn nhạt nói:

- Kỳ thật đã đến cấp độ như các ngươi, thật sự cảm thấy Kim nguyên còn trọng yếu như vậy sao?

- Những mạo hiểm giả chúng ta không giống Chân Vũ thế gia các ngươi, chúng ta cái gì cũng phải dựa vào chính mình, vũ khí cần phải mua, vũ kỹ cần phải mua, luyện dược cũng cần tự mình mua sắm, những cái này đều cần Kim nguyên, Kim nguyên đối với chúng ta mà nói đương nhiên trọng yếu.

Lúc này lão giả mập lùn kia do dự một hồi, sau đó mới cả gan nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.