Tần Phàm ôm Tần Li, vuốt nhẹ lên mái tóc dài hiền thục, ngửi được hương khí mê người, cảm giác huyền diệu làm cho hắn thật lâu cũng không thể
thoát ra.
Ở trước mắt bao người hai người ôm nhau thật lâu mới lưu luyến tách rời.
- Tỷ tỷ, làm sao tỷ biết hôm nay đệ sẽ trở lại?
Tần Phàm ôn nhu hỏi.
- Mỗi ngày không có việc gì ta vẫn tới nơi này một chuyến, chỉ là đêm nay trùng hợp nhìn thấy đệ trở về.
Tần Li rời khỏi ngực Tần Phàm, trên gương mặt thanh nhã hiện lên nét ửng đỏ say lòng người, cúi đầu ngượng ngùng nói.
- Tỷ tỷ, suốt một năm nay làm cho tỷ lo lắng.
Tần Phàm áy náy nắm ngọc thủ của Tần Li, trong lòng cảm thấy bứt rứt,
lẽ ra hắn nên nhờ người gởi bức thư về cho nàng báo bình an.
- Phụ thân cũng thật lo lắng cho đệ, chúng ta về nhà trước rồi nói sau.
Tần Li cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của người qua đường, có chút không được tự nhiên liền cúi đầu nói.
Tần Phàm bật cười khẽ, hắn biết vừa rồi Tần Li vì lâu ngày không gặp
nên bộc lộ tình cảm kích động, từ trên tường thành nhảy xuống đã làm hao hết toàn bộ dũng khí của nàng, hiện giờ lại bắt đầu thẹn thùng như một
tiểu nữ nhân.
- Được, chúng ta trở về rồi hẵng nói.
Vì thế hắn liền gật đầu, sau đó thản nhiên kéo tay Tần Li đi vào bên
trong Nam Phong thành, Tần Li xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Chờ khi lãnh địa của gia tộc xuất hiện ngay trước mắt, sắc trời đã tối, mà lúc này cả lãnh địa Tần gia đều giăng đèn kết hoa, giống như đang
chuẩn bị lễ mừng.
- Ngày mai là ngày mấy?
Tần Phàm có chút nghi hoặc hỏi.
- Là ngày lễ khảo nghiệm mỗi năm của gia tộc.
Tần Li khẽ đáp:
- Bởi vì năm rồi có rất nhiều tộc nhân ra ngoài lịch lãm, cho nên
trưởng lão hội quyết định đem ngày này hoãn lại, nhưng kỳ thật chính yếu là bởi vì…
Tần Li ngẩng đầu nhìn Tần Phàm liếc mắt, tiếp tục nói:
- Ngày mai là trận chiến giữa đệ cùng Tần Tiến, ngày triêu thánh rất
nhanh đã đến, hai người nếu có ai thắng sẽ đại biểu gia tộc đi Chân Võ
thánh điện. Nói cách khác, nếu hôm nay đệ chưa trở về, lần này đại biểu
cho gia tộc chính là Tần Tiến.
- Ha ha, nói như vậy đệ cũng thật may mắn.
Tần Phàm thở phào một hơi, may mắn lần này hắn dùng Thanh Vân Điểu quay về, tiết kiệm được một nửa thời gian, nếu không phiền toái thật lớn.
- Tiểu Phàm…
Tần Li ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn Tần Phàm, có chút bận tâm hỏi:
- Cuộc chiến ngày mai…đệ có tin tưởng không?
Tần Phàm không trả lời, chỉ cười nhẹ, đưa một bàn tay, vận chuyển võ
khí trong cơ thể, sau đó một đạo võ khí màu cam thoáng hiện trong lòng
bàn tay hắn.
Chanh sắc võ khí, võ sư cảnh giới!
- Nguyên lai đệ thật sự đột phá tới võ sư cảnh giới!
Tuy trước đó Tần Li có nghe Tần Ti Ti từng nhắc qua, nhưng trong lòng
nàng thật sự không thể tin, cho tới bây giờ nhìn thấy nội tâm vẫn còn
cảm giác hốt hoảng.
- Hơn một năm trước, không, Ti Ti có nói
từ một năm trước đệ đã đột phá tới võ sư cảnh giới, đệ chỉ dùng thời
gian nửa năm từ võ giả cảnh giới đột phá tới võ sư cảnh giới sao?
Tần Li khiếp sợ hỏi.
Tần Phàm mỉm cười gật đầu, hiện giờ không cần nhiều lời, Tần Li cũng đã biết hắn có được đủ lòng tin hay không.
- Tốc độ tu luyện nhanh như vậy, chẳng lẽ đệ dùng qua Cửu Chuyển Chân Võ Đan trong truyền thuyết?
Tần Li thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, lúc này trong đầu chợt hiện lên một loại đan dược nghịch thiên, không khỏi kinh ngạc hỏi thăm.
- Cửu Chuyển Chân Võ Đan? Đó là vật gì?
Tần Phàm kỳ thật đối với rất nhiều đan dược trên Vũ Thiên đại lục cũng
không quen thuộc bao nhiêu, thậm chí Na Sơ vũ hoàn cùng Tiểu Linh vận
hoàn đều là dược phương hắn lấy được trong gia tộc, sau đó tự mình suy
nghĩ ra tới, nhưng so với Trúc Cơ Đan đều có hiệu quả giống nhau. Hơn
nữa lấy trụ cột luyện dược của hắn, chỉ cần có dược phương, như vậy muốn luyện chế đan dược gì cũng sẽ không quá khó khăn.
- Trong
truyền thuyết Cửu Chuyển Chân Vũ Đan cùng Trúc Cơ Đan đều là trụ cột tập võ tốt nhất, nhưng còn mạnh hơn Trúc Cơ Đan gấp trăm ngàn lần. Trúc Cơ
Đan hữu dụng ở cấp võ đồ, mà Cửu Chuyển Chân Vũ Đan thì hữu dụng cho tu
luyện giả từ cảnh giới võ đồ lên tới tiên thiên cảnh giới không hề
chướng ngại, có thể nói trên con đường tu luyện trở thành bằng phẳng!
Nếu tiểu Phàm đệ thật sự dùng qua loại đan dược này, đúng là thiên đại
phúc khí!
Tần Li nhớ tới đan dược nghịch thiên kia, nàng vốn luôn hờ hững trấn định cũng không nhịn được có chút động dung.
- Ách, việc này đệ cũng không rõ lắm, sư phụ chỉ cho đệ một viên đan
dược uống vào, lúc ấy đau tới mức thiếu chút nữa chết đi sống lại, nếu
không phải có sư phụ phòng hộ chu đáo, có lẽ đệ đã sớm chết…
Tần Phàm vừa nghe, trong lòng xoay chuyển, hắn tự nhiên là không có dùng qua Cửu Chuyển Chân Võ Đan, nhưng vẫn làm ra bộ dạng thật sợ hãi nói,
lúc này chỉ có thể đem sư phụ ra làm tấm mộc.
- Như vậy xem
ra đó chính là Cửu Chuyển Chân Võ Đan không thể nghi ngờ, sư phụ của đệ
quả thật không phải người bình thường, thế nhưng ngay cả đan dược trong
truyền thuyết mà cũng có thể lấy ra được.
Lúc này Tần Li tươi cười nói, đối với kỳ ngộ của Tần Phàm trong lòng cũng vì hắn cao hứng.
- Khụ khụ, đừng nói như vậy thôi, bổn võ thánh sẽ đỏ mặt.
Lúc này Cổ Mặc liền làm mặt dày lên tiếng truyền vào trong tai Tần
Phàm, làm Tần Phàm không khỏi muốn trợn mắt, vì thế trong miệng liền
nói:
- Lão gia hỏa kia không nhắc tới cũng được, thật sự hắn
không phải người bình thường, bởi vì da mặt của hắn dày hơn người thường rất nhiều!
- Tiểu Phàm, làm sao đệ lại nói sư phụ mình như vậy đây!
Tần Li có chút oán trách nói.
Tần Phàm bất đắc dĩ xòe tay, sau đó bước vào trong lãnh địa. Hai gã tộc nhân phụ trách thủ vệ nhìn thấy thiếu niên đã trở nên thành thục hơn
rất nhiều, thật lâu mới nhận ra, chờ khi nhìn thấy Tần Li, cũng đều mỉm
cười.
- Hì hì, khi đó tiểu Phàm chỉ trong ba tháng từ tam cấp võ đồ đột phá tới võ giả cảnh giới đã đủ làm các tộc nhân trợn mắt há
hốc mồm, hiện tại sau một năm tiểu Phàm lại dùng thân phận võ sư xuất
hiện, không biết sẽ tạo rung động như thế nào?
Tần Phi nhìn theo bóng lưng của Tần Phàm, trong lòng không khỏi có chút chờ mong.
Bước vào địa phương quen thuộc, Tần Phàm thở mạnh một hơi, trong lòng
có chút hốt hoảng, tựa hồ cảm giác mảnh đất này đã gắt gao tương liên
với máu thịt của hắn. Nói thế nào nơi này cũng là gốc rễ của hắn tại thế giới này, thật sự hắn có trách nhiệm phải cống hiến gì đó cho gia tộc
của mình.
Lần này ngày triêu thánh, hắn nhất định sẽ hết sức!
Đổi qua mấy vòng, đi hồi lâu, rốt cục từ xa xa Tần Phàm thấy được tiểu
viện của chính mình, khóe môi không khỏi lộ vẻ mỉm cười. Ở trong này
những chuyện từng xảy ra hiện tại hiện rõ mồn một trước mắt của hắn, lần đầu tiên hắn tỉnh lại, nhìn thấy thiếu nữ động lòng người kia, hắn lại
xoay người nhìn nhìn, tiểu nhân nhi lúc này đang đi bên cạnh hắn, ngày
mai hắn sẽ vì nàng mà chiến.
- Phụ thân!
Lúc này Tần Li chợt kinh ngạc kêu lên.
Tần Phàm nhìn tới cửa tiểu viện của mình, một thân ảnh uy vũ đang đi
tới lui không ngừng, nhìn thấy Tần Phàm đã trở về mới dừng lại, chính là Tần Hồng nghe được tin con trai trở về nên đi tới.
- Không những phải lo lắng tiền đồ của toàn gia tộc, còn phải lo lắng cho đứa con đã lâu chưa về, thật sự làm khó cho hắn.
Trong lòng Tần Phàm thầm nghĩ.
- Phụ thân, để cha đợi lâu!
Vì thế hắn bước lên cung kính kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn lại trong
lòng có chút phức tạp, phát hiện nam tử trước mắt đã tiều tụy hơn trước
rất nhiều.
Tần Hồng nghe được thanh âm này, xoay người lại,
nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đã thành thục hơn một năm trước rất nhiều,
trong lòng không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, hơi có chút kích động,
vốn có thật nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng khi đối mặt đứa con chỉ
nhẹ nhàng thốt được một câu:
- Đã trở lại thì tốt rồi!