Sau đó ánh mắt của hắn lại di động, rất nhanh ở trước Lôi Thần miếu
nhìn thấy được một đại ấn màu đỏ thắm chỉ lên trời, đúng là Phiên Thiên
Ấn ban đầu ở trong kho hàng Đại Phong thành, bị không gian hình xăm Lôi
Viêm màu tím thu nạp.
- Những vật này quả nhiên đều ở bên trong.
Trong lòng Tần Phàm hơi trầm ngâm.
Đã đến lúc này, hắn càng thêm khẳng định Nghịch Thần Giả Lôi Thần này tồn tại.
- Lôi Thần tiền bối, mời đi ra gặp mặt.
Sau một khắc, Tần Phàm hít sâu một hơi nhìn xem cửa vào Lôi Thần miếu tĩnh
mịch kia, trong miệng trầm giọng kêu lên, thanh âm ung dung, dương dương tự đắc quanh quẩn trong toàn bộ không gian.
Nhưng đã qua hồi lâu, hắn cũng không có được đáp lại.
- Lôi Thần tiền bối, nếu như ngươi đi ra gặp mặt, chúng ta còn có chỗ
trống thương lượng, nhưng nếu như ngươi lại kiên trì như thế, chỉ sợ vãn bối sẽ sử dụng thủ đoạn phi thường rồi.
Thấy vậy, vào lúc này sắc mặt Tần Phàm âm trầm nói.
Lại một lát sau.
- Hừ, nhân loại tiểu tử, ngươi muốn sử dụng thủ đoạn phi thường như thế nào.
Rốt cục, một thanh âm đạm mạc, hừ lạnh một tiếng, mang theo một cổ Vô
Thượng uy nghiêm từ bên trong Lôi Thần Điện truyền đi ra, mang theo một
loại uy áp cường đại, tựa hồ muốn tinh thần cùng thân thể của Tần Phàm
trực tiếp tách ra .
- Lôi Thần tiền bối, nên biết ta là một gã Luyện Đan Sư.
Lúc này Tần Phàm lại lộ ra thập phần trấn định, đối mặt uy áp cường đại như là thần uy kia, hắn lại không chút sứt mẻ.
Hắn ngay cả Thú Thần là Chân Thần cũng đã bái kiến một lần, tuy nhìn thấy
chỉ là một cái hình chiếu, nhưng nếu so với tàn hồn của Nghịch Thần Giả
này thì mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần, cho nên hôm nay tự nhiên
là sẽ không sinh ra tâm mang sợ hãi.
Mà hắn đối với thuyết pháp
của Nghịch Thần Giả Lôi Thần này, kỳ thật cũng có chút ít chẳng thèm ngó tới, tuy hắn đã từng cách Chân Thần kém một bước, nhưng y nguyên cũng
vẫn chỉ là một gã nhân loại mà thôi, còn dám dùng loại ngữ khí này nói
chuyện với mình.
- Đúng vậy, bản thần hoàn toàn chính xác cũng có chút không thể tưởng được, ngươi tuổi còn trẻ vậy mà đã là một gã
Luyện Đan Sư, bất quá thì tính sao, có thể cống hiến cho bổn thần, kính
dâng tín ngưỡng của ngươi, vinh quang của ngươi!
- Về sau ngươi
phải luyện chế linh đan nhiều hơn nữa để cung cấp cho bản thần khôi phục thực lực đỉnh phong, ngày sau nếu như ta thành Thần, ngươi chính là
thuộc hạ của Thần ta!
Thanh âm cao ngạo của Lôi Thần lần nữa từ bên trong truyền đến, bất quá lại vẫn chưa trông thấy thân ảnh của hắn.
- Cống hiến? Vinh quang? Thuộc thần?
Trong nội tâm Tần Phàm không khỏi cười lạnh, sau đó hắn bỗng nhiên ngẩn đầu lên, trong miệng tiếp tục nhàn nhạt nói:
- Giống như loại trạng thái hiện tại của Lôi Thần tiền bối này, cho dù
có thể khôi phục trạng thái đỉnh phong, ta nghĩ ít nhất cũng cần trên
trăm năm a.
- Đúng vậy, tuy tiểu tử nhân loại ngươi luyện chế đan dược không tệ, nhưng nếu muốn cho Lôi Thần ta khôi phục đến tình trạng
có thể chống lại Chân Vũ Thần cùng Thú Thần, hoàn toàn chính xác cần
trên trăm năm thời gian mới được.
- Bất quá nhân loại tiểu tử, ta biết rõ ngươi đã có được thực lực Võ Tôn Cấp, ngươi tuyệt đối có thể có được 200 năm tuổi thọ. Từ giờ trở đi, ngươi có thể tìm một địa phương,
an tĩnh an toàn, toàn tâm toàn ý khôi phục thực lực cho bổn thần, đợi
lúc bản thần trở lại, chính là ngày ngươi thành Thần!
Thanh âm của Lôi Thần lần nữa truyền đến, cao ngạo vô cùng, cao cao tại thượng, hoàn toàn là giọng điệu một bộ Thần linh.
- Ha ha, ta đương nhiên có thể có được hai trăm tuổi tuổi thọ, nhưng
tại sao ta phải dùng tất cả thời gian đến luyện đan cho ngươi?
Vào lúc này Tần Phàm rốt cục nhịn không được cười lạnh ra tiếng, Lôi Thần
này dĩ nhiên là muốn mình ẩn cư , không ngủ không nghỉ vì hắn luyện đan, điều này thật sự là si tâm vọng tưởng.
- Đây là cơ hội khó được nhất ngộ của ngươi, vậy mà ngươi không muốn!
Bên trong truyền đến thanh âm có chút nổi giận của Lôi Thần, như là Lôi Đình chấn động, chỉ điểm lấy trước mặt Tần Phàm bổ tới.
- Vậy sao? Cơ hội nhất ngộ khó được?
Tần Phàm tiếp tục cười lạnh nói:
- Lôi Thần, ta tôn xưng ngươi một tiếng tiền bối, nhưng ngươi cũng đừng
nghĩ thực đã cho rằng ta phải vì ngươi làm trâu làm ngựa, ta tân tân khổ khổ luyện chế đan dược, dựa vào cái gì bị ngươi không công hút đi?
- Nhân loại tiểu tử, ngươi chớ không biết phân biệt! Trăm năm thời gian
đổi cho ngươi một cơ hội thành Thần, ngươi vậy mà không muốn?
Lôi Thần lộ ra càng thêm nổi giận, thậm chí là cả tòa Lôi Thần miếu kia
cũng nhận được ảnh hưởng, tia chớp sấm sét tràn ngập toàn bộ không gian.
- Nếu muốn thành Thần, ta tự nhiên sẽ tự mình tu luyện, không cần mượn nhờ lực lượng của ngươi.
Tần Phàm chỉ là nhàn nhạt trả lời nói ra.
- Hừ, nhân loại tiểu tử, khẩu khí của ngươi rất lớn! Không có bản thần
chỉ dẫn, bằng ngươi cũng muốn tự mình tu luyện thành thần?
Lôi Thần kia vào lúc này hừ lạnh một tiếng, Lôi Đình lần nữa đại tác.
- Nếu ta không thể thành thần, ngươi cũng không quá đáng là một gã Nghịch Thần Giả, dựa vào cái gì hứa hẹn để cho ta cũng có thể thành thần?
Ánh mắt của Tần Phàm bình tĩnh nhìn về phía Lôi Thần miếu, trong miệng chậm rãi nói ra.
- Ngươi là một người phàm tục, cũng muốn so sánh với bản thần? Lúc trước
Bản thần đã cách Chân Thần chỉ có một bước ngắn, nếu không phải là Thú
Thần kia âm hiểm ra tay trấn áp ta, hiện tại ta sớm đã là Chưởng Khống
Giả của Chân Vũ đại lục này rồi! Chỉ cần lúc này đây bản thần khôi phục
thần lực, nhất định sẽ chém rụng Thú Thần cùng Chân Vũ Thần kia!
Lôi Thần kia tựa hồ có chút xấu hổ thành nộ, lộ ra có chút luống cuống .
- Ngây thơ.
Lúc này Tần Phàm có chút khinh thường nói:
- Sự hiện hữu của ngươi Thú Thần kỳ thật sớm đã biết rõ, bất quá hắn đã
hoàn toàn không đặt ngươi ở trong mắt! Hắn có thể trấn áp ngươi một lần, dĩ nhiên là có thể trấn áp ngươi lần thứ hai, ngươi vĩnh viễn không
có khả năng xoay người rồi!
- Nhân loại tiểu tử, ngươi dám xem thường bản thần!
Lúc này đây, Lôi Thần là nổi giận trước nay chưa có, tiếng hô cực lớn từ
trong Lôi Thần miếu truyền ra, làm cho cái không gian này tựa hồ cũng bị đánh rách tả tơi .
Sau đó, một cái hư ảnh cực lớn khoảng chừng
hơn mười trượng, rốt cục từ trong Lôi Thần miếu đột nhiên lao ra, bao
khỏa bên trong Lôi Đình tia chớp vô tận, phiêu phù ở giữa không trung,
từ trên cao nhìn xuống nhìn xem Tần Phàm.
Uy thế cực lớn như là Thái Sơn, trấn áp mà xuống, ngay cả không gian cũng cơ hồ muốn hoàn toàn sụp đổ.
- Chẳng lẽ ta nói được không đúng sao? Lôi Thần tiền bối?
Vào lúc này Tần Phàm ngang nhiên đứng tại nguyên chỗ, bình tĩnh ngẩng đầu
nhìn hư ảnh cực lớn được bao khỏa trong tia chớp kia, trong miệng trấn
định nói.
- Nhân loại tiểu tử ngu xuẩn, hiện tại Thú Thần cùng
Chân Vũ Thần kia căn bản không có khả năng dùng chân thân hàng lâm Vũ
Thiên đại lục, chỉ là bằng vào Thần chi hình chiếu nhỏ yếu kia, hắn làm
sao có thể lần nữa trấn áp ta!