Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1452: Chương 1452: Gặp lại cùng thừa nhận. (2)




Dù là La Phong cùng Vân Thiên bình thường là nam tử để cho ngàn vạn nữ tử ái mộ như vậy, lúc này cũng không khỏi động tâm.

- Hai vị cô nương, tại hạ là Vân Đỉnh thành Vân Thiên, vị này chính là Thiên La thành La Phong. Nếu không chê, không ngại cùng chúng ta ngồi chung một bàn.

Mà lập tức hai nữ tử như hướng về vị trí bên cửa sổ đi đến, lúc này Vân Thiên thập phần có phong độ đứng lên nói ra.

Vân Thiên này còn trẻ anh tuấn, thực lực cường đại, bản thân chính là một thiên tài phong lưu, ở trên Mạc Lợi Thần Đảo có rất nhiều nữ tử tư sắc xuất chúng đều cùng hắn có kết giao. Dù là bản thân Vân Thiên hắn đối với mình cũng là thập phần tự tin, tự hỏi không có nữ tử nào sẽ cự tuyệt cùng người xuất sắc như mình tương giao.

Về phần La Phong kia, nhìn như nội liễm, nhưng trên thực tế đồng dạng là đối tượng của không ít nữ tử ái mộ, lúc này hắn cũng mỉm cười hướng về hai nữ tử phát ra ý mời.

Chứng kiến Vân Thiên cùng La Phong lúc này hướng hai vị nữ tử tuyệt sắc kia phát ra lời mời, trên tửu lâu vào lúc đó tựa hồ là vang lên vô số thanh âm tan nát cõi lòng, sau đó rất nhiều nam tử trẻ tuổi đều là trên mặt hiện lên thần sắc phức tạp.

Mỗi nam tử trẻ tuổi đều hy vọng có thể có cơ hội cùng hai mỹ nữ như vậy ngồi chung một bàn, nhưng bọn hắn đều thập phần minh bạch cùng tinh tường, ở chỗ này, ngoại trừ Mạc Thiên Dương thì không có người nào khác có thể so sánh với Vân Thiên cùng La Phong rồi. Dù cho thay đổi bọn hắn là nữ tử, khẳng định cũng sẽ đáp ứng lời mời như vậy.

Vân Thiên cùng La Phong quá xuất chúng rồi, xuất chúng đến mức làm cho không người nào có thể cự tuyệt.

Nhưng mà…

- Không cần.

Bạch y nữ tử phía trước kia liếc nhìn Vân Thiên, môi son khẽ mở, thanh âm mang theo một ít đạm mạc thanh thúy phát ra nói. Ở trong ánh mắt bất ngờ cùng kinh hỉ của chúng nhân, cự tuyệt Vân Thiên cùng La Phong, chỉ tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Mà cô gái áo đen phía sau kia, chỉ là lặng yên đi ở phía sau, không nói một lời, phảng phất giống như hết thảy cùng nàng không quan hệ.

- Ha ha, thống khoái, hai tiểu bạch kiểm này rốt cục cũng kinh ngạc rồi!

Thấy một màn như vậy, nguyên vốn Mạc Thiên Dương có chút ghen tuông lúc này không khỏi cười to một tiếng, tiếp theo liền khó được có chút văn nhã nói:

- Tại hạ Mạc gia Mạc Thiên Dương, thành ý mời hai vị cô nương chung phẩm tinh trà.

Ở hắn xem ra, tửu lâu này ngoại trừ Vân Thiên cùng La Phong, thật sự là không có người khác có thể so sánh với mình, như vậy đã không phải hướng về phía hai người kia đến, dĩ nhiên là hướng về mình mà đến rồi.

Bạch y nữ tử phía trước vẫn là nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó mang theo cô gái mặc áo đen đằng sau tiếp tục đi thẳng về phía trước.

- Cái này...

Mạc Thiên Dương không khỏi lộ ra một loại thần sắc khó xử, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra mình cũng kinh ngạc rồi.

Cuối cùng, các nàng đi tới trước bàn của Tần Phàm ngừng lại.

- Ta có thể ngồi xuống không?

Lúc này bạch y nữ tử kia nhìn Tần Phàm, trên khóe miệng bỗng nhiên nhẹ nhàng nổi lên một tia vui vẻ thanh lệ, như là bạch mai nhuộm tuyết vô cùng động lòng người, sau đó thanh âm thanh thúy nói ra.

Chứng kiến lấy một vòng vui vẻ này, tất cả nam nhân trong tửu lâu đều cảm giác như là thấy được hoa mai lập tức Ngạo Tuyết mà khai, trong nội tâm đại động.

- Dừng lại rồi!

- Cái gì? Cái này không phải là Tần Phàm gì kia sao? Chẳng lẽ hai cô gái tuyệt sắc này đều là vì hắn mà đến hay sao?

- Không có khả năng, trình độ thiên tài của hắn như vậy, trong Mạc Lợi Thành này cũng có không thiểu.

- Đúng vậy, tuy bây giờ hắn là Tứ kiếp Bán Thần, nhưng mà cùng Lục kiếp Bán Thần có thể nói là thiên địa khác biệt, dù sao không có người biết rõ hắn tương lai có thể đột phá một bước mấu chốt kia hay không, cho dù xem như tiểu Thiên Tài, cũng so ra kém đó a.

- Ta xem các ngươi cũng suy nghĩ nhiều a, chẳng phải uống trà mà thôi sao.

- Lời nói không thể nói như vậy, nữ tử sẽ tùy tiện cùng người khác phái không có hảo cảm chung một chỗ uống trà? Đặc biệt là nữ tử xuất sắc như vậy sao.

Chứng kiến hai nữ tử kia đều ở trước bàn của Tần Phàm dừng lại, hơn nữa muốn cùng với hắn ngồi chung một chỗ. Cái này làm cho trong trà lâu lại một lần nữa nhấc lên sóng to gió lớn, nhao nhao nghị luận không dứt vang lên. Không ít người cảm giác được không thể tưởng tượng nổi, đồng thời cũng đều thập phần đỏ mắt, hâm mộ, ghen ghét, hận!

Mà Vân Thiên kia, hắn gần đây cảm giác mình rất hài lòng, hôm nay liên tiếp nhận lấy hai lần đả kích, hơn nữa đều là cùng Tần Phàm có quan hệ, sắc mặt lập tức lại lần nữa trở nên khó xem, trong ánh mắt nhìn về phía Tần Phàm mịt mờ mang theo một loại rét lạnh thật sâu.

Người tâm cao khí ngạo coi trời bằng vung như hắn, liên tục phát sinh chuyện như vậy không thể nghi ngờ là để cho hắn cảm giác mất hết mặt mũi, vô luận như thế nào cũng không thể nhẫn đấy.

Kỳ thật dù là Tần Phàm, chứng kiến một vòng vui vẻ kia, cũng không khỏi tại chỗ ngẩn ngơ, một phương diện hắn là bị kinh diễm rồi, một mặt là cảm giác ngoài ý muốn, bởi vì hắn căn bản không có nghĩ đến người phía trước vậy mà sẽ lộ ra dáng tươi cười cùng vui đùa như vậy.

- Đừng đùa.

Dau đó hắn chỉ phải bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ một cái, bất quá hai cô gái này hắn cũng hết sức quen thuộc, tự nhiên sẽ không giống những người khác trong trà lâu kia nghĩ.

Sau đó hắn lại nhìn về cô gái mặc áo đen phía sau kia, nhẹ giọng hỏi:

- Sao nàng cũng tới?

- Là chính nàng ta nói muốn tới đấy.

Lúc này bạch y nữ tử kia đã thu hồi một vòng vui vẻ lóe lên tức thì kia, lại khôi phục biểu lộ hờ hững nhàn nhạt nói ra. Sau đó đem trường kiếm màu xanh lam bỏ lên trên mặt bàn, không chờ Tần Phàm đáp ứng liền chậm rãi ngồi xuống, rất có ý tứ cùng nàng không quan hệ.

- Ta nói muốn đuổi kịp ngươi, cho nên tuyển bạt thi đấu lần này ta cũng sẽ tham gia.

Nghe được câu hỏi của Tần Phàm, cô gái mặc áo đen kia cắn răng thấp giọng nói ra, sau đó nàng cũng không nhìn tới Tần Phàm, cúi đầu đi theo bạch y nữ tử kia ngồi xuống.

Nghe được câu này, Tần Phàm cảm giác được lòng của mình mạnh mẽ nhúc nhích, thoáng chốc có chút thất thần...

Hai cô gái này, dĩ nhiên là Mộ Thanh Thanh cùng Kỷ Huyên Nhi.

Hắn cũng không nghĩ ra hai người kia cuối cùng nhất sẽ kết bạn mà đến, cũng không nghĩ ra Kỷ Huyên Nhi sẽ quật cường như vậy. Bất quá trong lòng của hắn là cảm động, hắn biết rõ đây là bởi vì nữ tử này không muốn rời khỏi mình, không muốn kéo chân sau của mình.

Ngoài ra, lúc này đây gặp lại Kỷ Huyên Nhi, Tần Phàm còn có một loại khiếp sợ, những người khác khả năng không biết, nhưng hắn là thập phần tinh tường nữ tử này ở một năm trước mới vừa vặn đột phá đến Võ Thánh chi cảnh không lâu mà thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.