Ở ước chừng một tháng trước, người này vẫn là đệ nhất nhân dưới Võ
Thánh, Tần Phàm đã từng thua ở trên tay hắn! Nếu không phải ở thời khắc
cuối cùng, tàn hồn của Lôi Thần ra tay tạm thời kéo lại một ít thời
gian, hắn rất có thể vì vậy mà chết!
Mà ở bên ngoài Cửu Long
tháp, Tần Phàm đã biết rõ người này đã không còn bị tình vây khốn, Võ
Tôn chi cảnh bị vây ở nửa bước Võ Thánh hai mươi năm, hiện tại Tần Thiên Hoành đã đột phá tình quan, khốn long thăng thiên, đã trở thành một gã
Võ Thánh cường giả chính thức!
Hơn nữa bởi vì hai mươi năm lắng
đọng cùng ma luyện, làm cho Kỳ Tích Chi Kiếm này so với Võ Thánh sơ cấp
còn muốn cường đại hơn rất nhiều!
Hôm nay, bọn hắn gặp nhau lần nữa!
- Kỳ Tích Chi Kiếm Tần Thiên Hoành, không thể tưởng được chúng ta nhanh như vậy lại gặp mặt lần nữa.
Tần Phàm định trụ nửa khắc, sau đó rốt cục chậm rãi quay đầu lại, nhìn về
phía áo lam nam tử sau lưng, trong miệng lạnh nhạt nói.
Kỳ Tích Chi Kiếm trước mắt, áo lam trường kiếm, phong thái như trước, thậm chí càng hơn trước kia.
Không thể không nói, Tần Thiên Hoành này đích thật là một đối thủ để cho
người kính nể, đối phương ngoại trừ vì tình sở khốn, cơ hồ không có bất
kỳ sơ hở! Thực lực của đối phương rất cường, lúc trước một trận chiến,
hắn dùng hết át chủ bài, nhưng vẫn là bị chính diện đánh bại.
Tần Phàm bị bại tâm phục khẩu phục.
Mà tuy giữa hai người đã là tử thù không chết không ngớt, nhưng vừa rồi
Tần Thiên Hoành lại không có ở sau lưng lặng yên ra tay đánh lén Tần
Phàm. Nếu là hắn làm như vậy, giết chết Tần Phàm sẽ có vẻ dễ dàng cùng
bảo hiểm hơn rất nhiều.
Thay đổi là Tần Phàm, khả năng cũng sẽ
chọn làm như vậy. Bởi vì hắn không muốn chết, hắn vô luận như thế nào
cũng phải bảo trụ được tánh mạng của mình, hơn nữa hắn làm việc thường
thường đều chọn loại bảo đảm nhất. Đặc biệt đối với địch nhân, hắn cho
tới bây giờ sẽ không nhân từ nương tay.
Bất quá Tần Thiên Hoành không có làm như vậy!
Đã là vì hắn tự tin, cũng là bởi vì võ phẩm của hắn cao thượng, khinh thường làm sự tình không quang minh chính đại như vậy.
Tần Phàm là một thiên tài, một người so với chính mình càng thêm thiên tài, trong nội tâm Tần Thiên Hoành minh bạch. Mà đối với siêu cấp thiên tài
này, kỳ thật hắn cũng không muốn bóp chết, cũng không muốn đi đối đãi
không công bình.
Nhưng đối với hắn, một người từ nhỏ bị giáo dục
phải lấy gia tộc làm trọng, hơn nữa thời gian dài được xưng là kiêu ngạo của gia tộc mà nói, cho dù hắn không tình nguyện cỡ nào, hắn đều phải
bảo trụ gia tộc của hắn, bảo hộ tộc nhân của hắn.
Trên thực tế,
nếu không phải bởi vì áp lực gia tộc, lúc này Tần Thiên Hoành cũng sẽ
không đi đuổi giết Tần Phàm, đối với hắn mà nói, đi đối phó một thiếu
niên trẻ tuổi như vậy, không phù hợp với võ đạo của hắn! Bất quá sau khi chính thức giao thủ cùng Tần Phàm, ngược lại là lộ ra an lòng một ít.
Tần Phàm có được tư cách đối thủ cùng cấp độ với hắn.
Cho dù là sau khi hắn thành Võ Thánh, Tần Thiên Hoành cũng không có nửa
phần xem thường đối với thiếu niên áo xanh vẫn là Võ Tôn trước mắt này.
Ở bên trong cảm giác của hắn, mặc dù chỉ là hơn tháng thời gian không
thấy, nhưng tốc độ tăng thực lực lên của Tần Phàm lại một lần nữa để cho hắn cảm thấy kinh ngạc!
Điều này cũng làm cho hắn hiểu được đến
tất yếu khi mình đến đuổi giết thiếu niên này, nếu không hắn có thể
tưởng tượng đến năm năm ước hẹn của hai nhà Càn Kinh Tần gia cùng Nam
Phong Tần gia vừa đến, Càn Kinh Tần gia tất nhiên sẽ gặp tổn thất lớn.
Vì gia tộc hắn bụng làm dạ chịu, hắn không thể nào lựa chọn.
Vô luận như thế nào, lúc này đây hắn đều phải giết chết Tần Phàm.
- Tần Phàm, sở dĩ ta có thể đột phá đến Võ Thánh chi cảnh còn phải cảm tạ ngươi, cũng cám ơn ngươi để cho ta gặp lại và chào tạm biệt Vũ Hà lần
cuối cùng.
Nội tâm của Tần Thiên Hoành tựa hồ còn có một loại cảm xúc phức tạp bắt đầu khởi động, nói lên danh tự nữ tử mà mình thương
yêu, thanh âm của hắn vẫn là nhịn không được có chút run rẩy. Nhìn ra
được, tuy hắn phá tan tình quan, nhưng lại không thể hoàn toàn vong
tình.
Thật lâu, hắn hít sâu một hơi, mới lại lần nữa nói ra:
- Nhưng mà, ngươi vẫn là phải chết!
- Quả nhiên là bởi vì ta không cẩn thận để cho hắn đột phá đến Võ Thánh chi cảnh sao?
Nghe vậy, trong nội tâm Tần Phàm lại không khỏi cười khổ, lần trước thời
điểm ở biên cảnh yêu thú bình nguyên cùng Tần Thiên Hoành chiến một
trận, hắn sử dụng Thiên Huyễn châu chế tạo một cái ảo cảnh cho Tần Thiên Hoành, nhưng ngược lại đánh bậy đánh bạ, lại để cho hắn có thể xem thấu tình quan, đột phá gông cùm xiềng xích.
Hiện tại Kỳ Tích Chi Kiếm đã khốn long thăng thiên, trở thành một gã Võ Thánh cường giả.
Bất quá tuy như thế, nhưng Tần Phàm lại không sợ.
Trước khi tiến vào Cửu Long tháp, hắn đối với Tần Thiên Hoành còn cần phòng
thủ mà không chiến, nhưng hôm nay, hắn đã ở tầng thứ hai Cửu Long tháp
đột phá đến Thất cấp Võ Tôn, tin tưởng tăng nhiều.
Hắn đã dám cùng đối phương đánh một trận!
Trên thực tế, hắn cũng khát vọng cùng Tần Thiên Hoành chiến một trận lần nữa!
Ngày đó thua ở trên tay Tần Thiên Hoành, trong lòng của hắn sinh ra một tia
chấp niệm, tia chấp niệm này là vì thua ở trên tay Tần Thiên Hoành đồng
dạng là Võ Tôn chi cảnh mà sinh ra, cho nên hắn cần chiến một trận lần
nữa, đả bại Tần Thiên Hoành để hoàn toàn chém giết tia chấp niệm này.
- Tần Thiên Hoành, ta biết rõ giữa chúng ta là không có khả năng hoà
giải, ta cũng thật cao hứng có một đối thủ như ngươi, nhưng ta phải nói
cho ngươi biết, hôm nay, ngươi giết không được ta.
Tần Phàm mãnh liệt ngẩng đầu đến, con ngươi tự tin mà trấn định nhìn về phía đối phương.
- Tần Phàm, nếu như ngươi tự sát, còn có thể bảo trì thi thể nguyên
vẹn, giữ lại tôn nghiêm một võ giả, nếu ta vừa ra tay, ngươi tất chết
không toàn thây.
Con ngươi của Tần Thiên Hoành y nguyên đạm mạc tiếp tục nói.
- Đối với ta mà nói, đem hết toàn lực chiến đấu đến cùng, mới là tôn nghiêm của một võ giả.
Nhưng Tần Phàm lại dứt khoát không sợ, ngược lại chiến ý càng phát ra nồng
đậm, trạng thái toàn thân ngược lại là trong nháy mắt vọt tới đỉnh
phong.
Trải qua thời gian ngắn điều chỉnh vừa rồi, cánh tay phải
của hắn đồng dạng đã hồi phục xong, hắn hiện tại, thể xác, tinh thần
cùng trạng thái đều là ở vào đỉnh phong!
Một trận chiến này, hắn tuyệt không lùi bước.
- Tốt, Tần Phàm, ta sẽ cho tôn nghiêm mà ngươi muốn.
Tần Thiên Hoành thấy Tần Phàm lần nữa kiên trì, cũng không nói thêm lời,
sau một khắc, trường kiếm màu trắng bạc trực tiếp ra khỏi vỏ, kiếm khí
khôn cùng lập tức tràn ngập trong toàn bộ đại sảnh.
Áo lam trường kiếm, đứng tên hiển hách!
Tần Thiên Hoành một kiếm nơi tay, cả người cũng lập tức đi theo, trở nên sắc bén như một thanh bảo kiếm.
Băng lãnh nghiêm nghị, không vui không buồn.
Mục tiêu của hắn, chỉ có Tần Phàm, kiếm ra khỏi vỏ, chỉ có máu tươi.