Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1764: Chương 1764: Gặp lão Yêu Thần, bất ngờ trong bất ngờ!




Có lẽ là trước kia Tần Phàm nghe nói qua Yêu Thần Đảo là một thế giới yêu thú, ở dưới Yêu Thần, còn có ba Đại Yêu Vương, mười Đại Yêu Soái, trên trăm Yêu Tướng, trăm vạn Yêu Quân. Yêu thú bình thường càng là dùng ức tính toán, nhiều không kể xiết.

Thực lực Yêu Thần tự nhiên không cần nhiều lời, đó là tồn tại hết sức lợi hại trong bảy mươi hai đảo chủ, thậm chí là đứng đầu. Ba Yêu Vương kia thực lực cũng đạt tới Cửu cấp Bán Thần, có thể so sánh với đảo chủ bình thường, thậm chí danh xưng đảo chủ. Mười Đại Yêu Soái đều là Bát kiếp Bán Thần, Yêu Tướng là Thất Kiếp Bán Thần, về phần trăm vạn quân đội do Yêu thú tạo thành kia đều đạt tới cấp bậc Bán Thần cường giả.

Hơn nữa cái này chỉ là thực lực Yêu Thần Đảo biểu hiện ra, rất nhiều Yêu thú cường đại che dấu là nhân loại không thể nào biết đến.

Có thể nói, cường giả trên Yêu Thần Đảo này so với cường giả Thần Đảo của nhân loại chỉ có hơn chứ không kém, hơn nữa đều là do Yêu Thần tạo thành, nhân loại bình thường căn bản không có khả năng khống chế một Thần Đảo như vậy, nên cũng không có người đến tranh đoạt đảo chủ vị của Yêu Thần Đảo này. Hơn nữa cho dù ngươi muốn đoạt, cũng chưa hẳn có thực lực để đoạt.

Yêu thú đối với nơi này có quyền khống chế tuyệt đối, nhân loại bình thường vừa tiến vào đây đoán chừng sẽ bị phát hiện ngay.

Sau khi đi vào Yêu Thần Đảo không lâu, Tần Phàm cũng cảm giác được có nơi này là do Yêu thú tự mình làm chủ rồi. Ở chỗ này, cho dù Yêu thú không Hóa Hình cũng không cần giấu ở bên trong rừng rậm Hoang Nguyên, có thể quang minh chính đại dọc theo đường, thậm chí đi vào bên trong thành trì.

Lại nói tiếp, thành trì của Yêu Thần Đảo này cũng có chút kỳ quái, địa phương bọn hắn có thể tồn tại gì đó, kể cả là ở trong núi cao, bên trong hoang dã. Dù sao không cần lo lắng có nhân loại xâm nhập, cho nên dứt khoát kiến tạo ở địa phương có yêu thú tối đa.

Mà kiến trúc thành trì trên Yêu Thần Đảo này so với kiến trúc thành trì của nhân loại tự nhiên cũng lớn hơn rất nhiều, dù sao ở bên trong Yêu thú có rất nhiều tồn tại hình thể khổng lồ. Nhân loại xuất hiện ở chỗ này chỉ có thể nói là vô cùng nhỏ bé.

Dưới sự dẫn dắt của Yêu Thần, Tần Phàm cùng Kỷ Huyên Nhi rất nhanh đi tới chủ thành của Yêu Thần Đảo, cũng là Thánh thành của phần đông Yêu thú… Yêu Thần thành.

Yêu Thần thành này tọa lạc ở trong một mảnh núi cao, như là một tổ chim cự đại, kéo dài qua vô số ngọn núi liền cùng một chỗ, thoạt nhìn sương mù dày đặt, cả tòa Đại Thành tản ra một loại khí tức thần bí mà thần thánh vô cùng.

Bọn người Tần Phàm bay lên không trung, đã rơi vào phía trên Yêu Thần thành.

Đứng ở dưới cự đại cửa thành, thậm chí Tần Phàm cảm giác được mình cũng chỉ là một khối gạch xanh cao lớn trong đó mà thôi, cùng cả cửa thành so sánh với, hắn nhỏ bé giống như là một hạt cát.

- Vào đi thôi, Tiểu Chiến ngươi mang theo Tần Phàm ở trong Yêu Thần thành đi dạo một chút, ta đi thông tri lão đảo chủ trước, một hồi ngươi đưa bọn họ đến Yêu Thần bảo điện.

Yêu Thần khẽ cười nói, sau đó rất nhanh khóa nhập không gian, không có bao nhiêu Yêu thú phát hiện sự xuất hiện của hắn.

Tại chỗ lưu lại chỉ còn ba người Tiểu Chiến, Tần Phàm cùng Kỷ Huyên Nhi.

Ngửa đầu nhìn lại, có thể chứng kiến chữ ba to rồng bay phượng múa Yêu Thần thành, mà trên tường thành kia thì điêu khắc lấy các loại phù điêu Yêu thú cường đại cùng huyền bí, phong cách thô cuồng mà đầm đặc, làm cho lòng người sinh rung động.

Lúc này, cửa thành cũng có rất nhiều Yêu thú ra vào, có chút là thân hình hơn trăm trượng, có chút giống như con kiến, có chút là hóa thành nhân hình, có chút là bản thể Yêu thú đi đi lại lại, nhưng chứng kiến Tiểu Chiến đến, vô luận mạnh yếu, kỳ kỳ quái quái, tất cả Yêu thú đều là cung kính phủ phục ở một bên.

Đây là quy củ của Yêu Thần thành, lúc đồng thời đi vào cửa thành, kẻ yếu phải chủ động nhường đường cho cường giả, người không phân trên dưới thì có thể đến đấu thú trường giải quyết.

- Lão đại, ngươi yên tâm, ở chỗ này ta là lão đại, những thứ này đều sợ ta, ở chỗ này chúng ta đi ngang cũng không có việc gì đâu.

Sau việc này Tiểu Chiến ngửa đầu ưỡn ngực, không khỏi đắc ý nói.

Tần Phàm giống như cười cười.

Tuy ban đầu Tiểu Chiến chỉ là Trư hệ Yêu thú, nhưng có thể dùng chiến trư chi thân tu luyện tới trở thành Hóa Hình đại yêu, thực lực cường hãn, tăng thêm còn có quan hệ với Yêu Thần, ở bên trong Yêu Thú giới tự nhiên là địa vị rất cao.

- Lão đại, ngươi nhìn xem, một đầu Yêu thú cao trăm mét kia, gọi là Cự Sơn thú, tuy hình thể cự đại, nhưng thực lực kỳ thật cũng không cao, ở chỗ này chỉ là tồn tại làm tay sai, mà con kiến nho nhỏ kia, gọi là Cự Lực Chiến Nghĩ, đừng nhìn hắn nho nhỏ, lớn chỉ bằng nắm đấm của nhân loại, nhưng nó có thể đơn giản giơ Cự Sơn thú kia lên, hết sức lợi hại đấy.

- Còn có Hồng Phu Hồ kia, những thứ này đều có thể biến thành mỹ nữ, bất quá cũng không dễ trêu a, nguyên một đám đàn bà nũng nịu tùy thời có thể duỗi ra móng vuốt sắc bén thoải mái xé Cự Sơn thú kia thành hai nửa...

Vừa đi vào của thành, Tiểu Chiến một bên tùy ý hướng Tần Phàm giới thiệu nói ra.

Tần Phàm vừa đi vừa xem, cũng âm thầm lấy làm kỳ.

- Ồ?

Thời điểm trải qua một quảng trường cỡ lớn siêu cấp, bỗng nhiên hai mắt của Tần Phàm ngưng tụ, ngừng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn đi, phát hiện ở chính giữa quảng trường đằng kia có một bức điêu khắc cự đại lồng lộng nga nga.

Mà sở dĩ sẽ hấp dẫn hắn dừng lại, là vì hắn phát hiện ngoại hình cùng dung mạo của bức điêu khắc cự đại này, vậy mà thoạt nhìn cùng hắn có vài phần tương tự! Cái này làm cho hắn không khỏi trong nội tâm vô cùng kinh ngạc.

Bất quá trên người tòa điêu khắc này còn mang theo một loại tôn quý uy nghiêm, động tác lưu lại kia tựa hồ còn mang theo lực chấn nhiếp, để cho người ở trước mặt hắn nhịn không được sinh ra một loại nhỏ bé chi tâm.

Kỷ Huyên Nhi rõ ràng cũng phát hiện việc này, không khỏi ngừng chân quan sát.

- Hắc hắc, lão đại ngươi thật bất ngờ a?

Tiểu Chiến nhìn thấy việc này cũng không khỏi vừa cười vừa nói:

- Lúc trước lần thứ nhất ta trông thấy cái điêu khắc này cũng thập phần ngoài ý muốn, thầm nghĩ ở đây thế nào lại có điêu khắc của lão đại ngươi? Bất quá ta hỏi qua Vương thúc, hắn nói đây là ân nhân của Yêu tộc, từ thời Viễn Cổ còn sót lại, cái điêu khắc này chí ít có trên trăm vạn năm lịch sử rồi.

Tần Phàm tự nhiên không có khả năng sống lâu như vậy.

- Ân, có lẽ chỉ là có chút tương tự mà thôi.

Tần Phàm nhẹ gật đầu, không hề để ý tới. Dù sao trên thế giới này nhân khẩu rất đông, có hai người tương tự cũng là sự tình bình thường.

Chỉ là quay mắt về phía bức tượng kia, trong lòng hắn vẫn ẩn ẩn có một loại cảm giác đặc biệt, nói không rõ nghĩ không rõ.

Ba người lại tiếp tục đi về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.